Theo lịch, tháng Chín đã được xem như là mùa thu nhưng ai cũng biết rằng cái nóng của tháng Chín vẫn được xem là cái nóng giữa mùa hè.
Thành phố Lan Đồng thuộc đô thị loại ba không nổi danh, kinh tế không phát triển, kiến trúc cũng có phần cũ kỹ. Nhưng tháng Chín có một ngày, khai giảng, tiếng rộn ràng, nhốn nháo của học sinh làm cho không khí có chút lạnh lẽo và hẻo lánh ngày thường của thành phố nhỏ này trở nên "phồn hoa" khác lạ.
"Nhanh lên! Chủ nhiệm nói hôm nay phải bắt được đám học sinh đi học trễ!"
Ông chú mặc đồng phục bảo vệ hô to khiến cổng trường vốn đang chật chội lại càng chật chội.
Sáng nay, trường học cũng đã truyền lệnh xuống, đóng cổng trường đúng giờ để thị uy với đám học sinh lười nhác này.
Bảo vệ nhìn lại đồng hồ, hô to một câu: "Được rồi, đã đến giờ, đóng cổng!"
Cổng sắt cao lớn đóng lại, đúng lúc này, một bàn chân xuất hiện chen vào cổng trường.
Tiếp theo, một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Đợi một chút!"
Bảo vệ đang đóng cửa liền hoảng sợ.
Ngay khe hở cửa này, một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn liền lách qua khe cửa hẹp "vù" một tiếng bước vào trong.
Hình như cô gái đứng chưa vững, thân thể lảo đảo một chút, áo khoác đồng phục rộng lớn cũng lảo đảo theo.
Qua vài giây, cô cũng ổn định lại.
Cô nhìn hướng bảo vệ đang đóng cổng, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng bên má lộ ra hai lúm đồng tiền.
"Cảm ơn chú, cháu lên lớp trước."
Cô gái vừa nói xong, phía ngoài cổng liền vang lên vài tiếng khóc lóc thảm thiết.
"Aaaa----- Hứa Linh! Tại sao cậu lại bỏ mặc tụi tớ chứ?"
"Hứa Linh cậu mau ra ngoài!"
Mấy nam sinh dáng người khôi ngô tuấn tú ôm lấy song sắt cửa, diễn một màn cơn mưa nước mắt sau song sắt.
Bảo vệ vội ngăn lại: "Hứa Linh, đứng lại."
Con ngươi đen của Hứa Linh đảo vòng quanh, một tay dán bên quần, một tay chào: "Dạ! Trưởng quan!"
Bảo vệ nheo mắt nhìn xuống bị chọc cho cười: "Lần sau không được như vậy. Học kỳ trước không phải cháu để bị thương ở chân rồi nghỉ dưỡng bệnh mất một tháng sao, như vậy rất nguy hiểm đấy!"
Hứa Linh cười hì hì nói: "Về sau cháu sẽ không tái phạm nữa, còn không phải do cháu sốt ruột sao."
Bảo vệ vẫy vẫy tay: "Được rồi, đi đi."
Hứa Linh lễ phép chào, giọng nói càng thêm ngọt: "Cảm ơn chú, cháu đi học ạ."
Cô quay đầu lại nhìn mấy nam sinh còn đang gào khóc thảm thiết ở bên kia, có cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa, vẫy vẫy tay chào.
"Hứa Linh —!"
Một nam sinh không cam lòng gào lên.
"Kêu la cái gì, mấy người các cậu ký tên vào đây rồi chờ chủ nhiệm đến đi!" Bảo vệ đi đến chỗ đám thanh niên đang gào khóc ở bên ngoài nói tiếp: "Hôm nay ngày khai giảng mà mấy cậu còn dám đi trễ, không thể trách chú không thả mấy đứa, phạt lần này cho lần sau nhớ rõ."
Một nam sinh nhỏ giọng than thở: "Vậy tại sao chú lại bỏ qua cho Hứa Linh chứ? Rõ ràng là bất công."
Bảo vệ cũng không chột dạ, cười tủm tỉm nói: "Con bé bị thương ở chân, mấy đứa không nên so sánh với người bị thương chứ?"
Biết rõ là viện lý do nhưng đám nam sinh cũng không có biện pháp phản bác lại.
Bảo vệ cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm, quay đầu chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một giọng nam vang lên.
"Cháu cũng bị thương, cháu có thể đi vào hay không?"
Thanh âm trầm thấp truyền đến, cực kỳ nhẹ nhàng.
Bảo vệ dừng lại rồi quay đầu lại nhìn, đám nam sinh đứng ở cửa sắt cũng theo tiếng nói quay lại nhìn.
Một thiếu niên dáng người cao gầy tinh tế, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ. Trên người mang theo vài phần khí thế lạnh lùng không cho người lại gần.
Anh một tay xách cặp sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đen hơi nheo lại.
Khí thế ngông cuồng và kiêu ngạo trên người thiếu niên không giống với người thành phố Lan Đồng khiến cho bảo vệ phải nhìn lại mấy lần.
Mà mấy nam sinh kia lại cười rộ lên, một nam sinh trong đó nói: "Lục Thầm Chi, cậu nổi điên cái gì vậy?"
Nam sinh không biết chuyện gì xảy ra cũng buồn bực hỏi: "Cậu ta là ai vậy?"
Nam sinh mở miệng cười rồi nói: "Học sinh chuyển trường mới vào lớp của chúng ta cuối học kỳ một, người ta là học sinh giỏi đó, khác với đám học dốt chúng ta nha."
Nói xong, nam sinh đó dẫn theo một vài người hướng Lục Thầm Chi nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Này Lục Thầm Chi, đến muộn mà vẫn nhàn nhã như vậy sao, không hổ danh là chuyển từ thành phố lớn xuống, chậc, chậc chậc."
Lục Thầm Chi hạ khóe miệng, thái độ cực kỳ ngạo mạn, tựa hồ không hề để ý đến hắn.
Bảo vệ thấy tình hình không đúng, vội vàng hỏi: "Cậu nhóc làm sao mà bị thương?"
Ánh mắt của Lục Thầm Chi nhìn xuống, dừng vài giây, môi mỏng khẽ mở.
"Đầu óc."
Bảo vệ: "..."
…
Hứa Linh dẫm gót chân nhanh chóng chạy lên trên.
Ngày đầu tiên khai giảng cũng không thể đến muộn.
Trong phòng học tiếng người ồn ào, xa nhau một đoạn thời gian đám học sinh nhìn thấy nhau liền có
rất nhiều chuyện cần kể.
"Rầm —"
Cửa phòng học bị đẩy ra, tiếng ồn ào trong phòng cũng ngừng lại vài giây.
Hứa Linh dựa vào khung cửa thở hồng hộc, trên khuôn mặt xinh đẹp có một lớp mồ hôi.
Một cô gái khí chất dịu dàng hướng cô ra sức vẫy mạnh, rồi lại dùng sức vỗ cái bàn.
Đôi mắt Hứa Linh sáng lên, bước hai ba bước chạy tới chỗ Tống Thư.
Cô vừa chạy, chiếc áo khoác đồng phục quá mức rộng lớn cũng liền bay trong gió.
Đôi mắt của Hứa Linh sáng lấp lánh, tóc buộc đuôi ngựa vểnh lên, nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Trong phòng học ngập tràn tiếng nói chuyện, như không có gì khác lạ, nhưng cũng có vài người tâm tình đã muốn bay ra ngoài.
Hứa Linh ngồi vào chỗ, quay người lại liền ôm Tống Thư: "Tớ nhớ cậu muốn chết!"
Tống Thư xoa đầu của cô rồi nói: "Chủ nhiệm lớp sắp tới rồi đó, cậu thành thật chút đi."
Cô nàng vừa dứt lời thì chủ nhiệm lớp đẩy cửa đi vào.
Ông ấy nhìn một vòng xung quanh phòng học, nụ cười nở trên mặt: "Ồ tất cả mọi người đều tới sớm nhỉ, thầy cảm giác hình như thiếu vài người nhỉ."