CHƯƠNG 5
“Ngô tiểu thư lại đến gây sự với em sao?” Cậu cười hỏi, nụ cười thật sự rất chói mắt.
“Chuyện bình thường mà. Nếu một ngày cô ấy không kiếm chuyện với em thì mới là chuyện lạ. Mà ngày ấy chắc còn xa lắm.” Phong Vi vui vẻ tiếp lời. Cô không có ý với Cảnh Hào, cậu đối với cô chỉ giống như một đàn anh mà thôi.
Đạo diễn đến và chỉ ra vài điểm thiếu sót, một số cảnh cần được quay lại. Ví dụ như phân đoạn khi nữ chính gọt vỏ táo cho nam chính ăn, đôi mắt cần nhu tình thêm một chút nữa.
“Phong Vi à, tôi hỏi thật cô không biết gọt trái cây hay sao? Cô nhìn xem quả táo này thật sự rất xấu!” Lúc quay phim, vì đã ném hơn hai kí táo nên đạo diễn mới tạm chấp nhận. Nhưng khi xem lại, đoạn kia đúng là không thể nào chấp nhận nổi.
Quả táo thì được gọt bỏ muốn hết phân nửa phần thịt táo, nữ chính phải thật nhẹ nhàng hạnh phúc gọt vỏ cho người yêu thì lại nhìn quả táo như muốn băm nó ra làm trăm mảnh. Từ một đoạn phim ngọt ngào lãng mạn lại trở thành sự tức tối bực dọc và quả táo trở thành công cụ trút giận.
“A… tôi…” Cô thực sự không biết mà! Trước đây nếu không phải người hầu gọt mang lên sẵn thì cũng là mẹ gọt giúp, nếu không thì cô thà để vậy ăn luôn chứ có gọt bao giờ.
“Diễn lại đoạn này một chút, được chứ?” Đạo diễn cũng biết Phong Vi không thể chọc nên đành xuống nước nhân nhượng.
“Tôi sẽ cố gắng.” Hôm qua cô có nhìn Dĩ Khanh gọt vỏ táo, cảm thấy anh gọt rất nhẹ nhàng, có lẽ cố gắng tỉ mỉ một chút là được.
Nhưng sự thật như một bạt tay vả thẳng vào mặt cô. Phong Vi đã ném đi gần chục quả táo, rốt cuộc vẫn chẳng có quả nào ra hồn. Diễm An lại tìm được cớ mỉa mai.
“Coi ai đó kìa, có mỗi quả táo cũng không gọt được.”
Phong Vi không đáp lại, dù sao đó là sự thật. Đoàn phim lúc này cũng hơi mệt mỏi vì một cảnh diễn đi diễn lại gần chục lần, dần tản ra nghỉ ngơi một lúc.
“Để anh chỉ em nhé?” Cảnh Hào đi lên ngồi cạnh cô, cầm lấy con dao trong tay Phong Vi bắt đầu hướng dẫn. Diễm An nhìn thấy hình ảnh này thì nổi đóa, hùng hổ đi lên như vợ cả đi đánh ghen.
“Hai người làm gì thế?”
Phong Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, sau đó bĩu môi không quan tâm tiếp tục nhìn cậu gọt táo. Vì phép lịch sự nên Cảnh Hào từ tốn trả lời: “Anh giúp cô ấy một chút.”
Sau đó lại cúi đầu nhìn Phong Vi, nở nụ cười ngọt ngào: “Em hiểu chưa? Nào, thử xem.” Anh chuyển quả táo và con dao vào tay cô. Diễm An chưa nguôi cơn giận liền đi lên giật lấy, giọng gắt gỏng.
“Để em.”
Diễm An quen thói hống hách ngang ngược, thứ gì cô ta muốn đều giành lấy cho bằng được. Chuyện này cũng vậy, nghĩ đến người mình thích ngọt ngào chỉ dạy cho người khác làm cô ta điên tiết lên, nhất quyết giật cho bằng được con dao trong tay cô.
Vì Diễm An ra tay quá nhanh, ở đó không ai kịp phản ứng. Con dao sắc bén cứa một đường thật sâu trong lòng bàn tay Phong Vi, tạo thành một vết cứa thật sâu, máu thịt be bết.
“A…” Phong Vi kêu nhẹ, máy từ lòng bàn tay phải chảy ra không ngừng.
“Mau! Mau gọi cấp cứu đi!”
“Máu nhiều quá! Mau lên mau lên!”
Nhân viên đoàn phim phát hiện ra liền chạy vội đi gọi đạo diễn và xe cứu thương. Diễm An cũng hoảng sợ buông con dao còn dính máu trong tay xuống, tạo thành âm thanh lẻng kẻng.
Khánh Ân và Minh Nguyệt tái mặt chạy lại chỗ cô, Minh Nguyệt luống cuống tìm khăn sạch cầm máu. Nền gạch men màu trắng sứ bị nhuộm một lớp đỏ trông đến gai người.
Cảnh Hào ở ngay bên cạnh phản ứng nhanh nhất. Cậu xé một miếng vải ở tay áo, giũ vài lần cho sạch rồi quấn quanh bàn tay cô. Máu đỏ thấm qua lớp vải, vẫn không ngừng rơi xuống nền gạch.
“Cấp cứu không kịp, có một bệnh viện gần đây, tôi đưa em ấy đi. Phiền anh đưa em ấy ra xe giúp tôi.” Khánh Ân lục chìa khóa, trước khi đi vẫn không quên liếc Diễm An đang run rẩy một cái. Ngô Diễm An, lần này cô ta đã đi quá giới hạn rồi!
Đường đến bệnh viện chưa tới một kilomet nhưng dài như hàng thế kỉ. Khánh Ân lái xe nhanh nhất có thể, chỉ hận không thể gắn thêm hỏa tiễn vào sau xe. Là quản lí của Phong Vi, Khánh Ân đương nhiên biết lai lịch của cô như thế nào. Nhà họ Lục chỉ có mỗi mình Phong Vi là con gái, cô từ nhỏ đến lớn chẳng khác nào một nàng công chúa. Từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, đây có lẽ là lần đầu tiên bị một vết thương sâu đến như vậy.
Ông bà Lục xót con liệu sẽ để yên cho Diễm An sao?
“Chị đừng lo, em không sao đâu. Đừng gây tai nạn.” Phong Vi mím môi nhìn lòng bàn tay đầy máu của mình. Đau quá! Thật sự rất đau!
“Cố gắng một chút!” Cảnh Hào ngồi bên cạnh trấn an.
Chiếc xe lao vào bệnh viện như tên bắn, Cảnh Hào vội đưa cô vào khu vực cấp cứu. Hai người ngay cả khẩu trang cũng không có, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của nhiều người trong bệnh viện.
“Này, bên kia có phải là ảnh đế không?”
“A! Anh ấy còn đẹp trai hơn trong phim nữa!”
“Bên cạnh có phải Lục Phong Vi không? Nhìn tay của cô ấy đi, hình như bị thương rất nặng đó.”
“Có chuyện gì ở đoàn làm phim sao?”
“Hay đây là một cảnh quay?”
Nhận thấy đám đông kéo qua ngày càng nhiều, chắn cả đường đi, cậu lớn tiếng nói: “Mọi người mau tránh ra! Cô ấy cần vào khu vực cấp cứu!”
Đám đông bị bảo vệ sơ tán, một số người cũng có ý thức nép sang một bên nhìn một nam dìu một nữ vào trong. Hình ảnh này thật sự có chút đẹp, rất có cảm giác couple.
“Này, cũng khá đẹp đôi đó.”
“Trai tài gái sắc, đúng là rất đẹp.”
“Nhưng cái tôi quan tâm là tại sao Tiểu Vi lại bị thương kìa.”
Ngày hôm nay thật sự là không may mắn đối với Phong Vi. Bởi vì có một vụ tai nạn lao động xảy ra ở gần đây, hàng chục người bị thương nặng được đưa vào bệnh viện. Phòng cấp cứu sắp lâm vào tình trạng quá tải, phải điều động thêm vài bác sĩ ở khoa khác sang giúp đỡ.
Cơn đau ở tay vẫn không hề giảm, xung quanh lại nồng nặc mùi máu tươi từ những người bị thương. Phong Vi hít sâu, cảm thấy mình sắp không xong rồi.
Vì phòng cấp cứu quá đông nên người không phận sự phải ra bên ngoài, mỗi mình cô đơn độc trong căn phòng ồn ào với vết thương sâu hoắm. Có một nữ y tá mang theo bông băng và vật liệu cần thiết sang, bỗng bị một bóng người chặn lại.
“Người này cứ để tôi, cô qua bên kia đi.” Giọng nói dễ nghe có chút quen tai, Phong Vi mờ mịt ngẩng đầu. Quả nhiên là anh, thì ra đây là bệnh viện mà mấy ngày trước cô đột nhập vào.
Nữ y tá xinh xắn có mái tóc ngang vai, đôi mắt to tròn như búp bê chớp chớp rồi gật đầu, đi sang một giường bệnh khác.
“Anh…” Cô thều thào gọi.
“Mới ra ngoài có một lúc mà đã khiến bản thân bị thương rồi sao? Cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?”