Chiếm Đoạt Ánh Trăng

Chương 14: Ngân Hoa Lầu (2)

Đã bốn tháng kể từ khi Tiểu Nguyệt đến Ngân Hoa Lầu, nàng cảm thấy con người Hồng Cô cũng không tệ. Nàng ta không những giữ lời hứa mà còn không làm khó nàng. Hồng Cô giới thiệu với mọi người ở đây Tiểu Nguyệt là muội muội họ hàng xa của mình, góp vốn tu sửa Ngân Hoa Lầu, bảo mọi người sau này cùng nhau sống hoà thuận. Đương nhiên với thân phận là chủ Lâu, Hồng Cô nào phải nữ nhân ngây thơ chưa trải sự đời. Nàng ta cho nàng mặt mũi, dùng cách của mình để bảo vệ nàng khỏi bàn tán và ác ý, nhưng cũng không để nàng nắm mọi quyền hành. Nhưng Tiểu Nguyệt thật sự ôm cầu may mà đến, nghiêm túc bắt đầu cuộc sống mới, cũng nghiêm túc học cách thích ứng với nơi đây. Dần dần mọi người trong Lâu cũng bắt đầu trở nên thân thiết hơn vì cái tính học đâu cũng hỏi tới tám hướng của nàng. Dần dần Tiểu Nguyệt cũng quen với không khí náo nhiệt của phường hát, thỉnh thoảng còn nổi hứng chủ động đánh vài bản nhạc mà nàng biết.

Trước đây di mẫu của nàng là nữ nhân đánh đàn cổ cầm hay nhất An thôn. Bà có ý muốn dạy nàng, nhưng nàng rất lười học, chỉ thích rong chơi. Bây giờ nàng muốn học, đã chẳng còn ai muốn dạy nàng.

"Tinh Tuyết tiểu thư, y phục người muốn đều đã được đưa tới."

Tiểu Nguyệt gật đầu với Như Lan:

"Ngươi đi gọi Hồng Cô đến đây một chuyến đi."

Như Lan là a đầu được sắp xếp hầu nàng, làm việc rất nhanh nhẹn. Từ lúc đến Ngân Hoa Lầu, Tiểu Nguyệt đã đổi tên thành Tinh Tuyết. Nàng còn cho người tìm tung tích của Ngọc Y. Nàng muốn có thể ở đây bắt đầu cuộc sống mới, với một thân phận mới. Những ngày đã trải qua ở Nhậm Vương Phủ kia cứ xem như một giấc mơ thôi.

Số y phục đẹp đẽ và mới lạ này là ngày trước nàng từng cùng Ngọc Y vẽ ra. Ngọc Y nói, ở thế giới của nàng nhảy múa rất đa dạng, mỗi điệu múa đều có trang phục riêng, ý nghĩa riêng. Lúc Hồng Cô nhìn bản vẽ tay đã kinh ngạc không thôi, lúc này trông thấy thành phẩm lại càng phấn khởi.

"Tiếp theo cô định thế nào đây?"

Tiểu Nguyệt ngồi uống trà. Thật ra nàng chẳng giỏi về múa hát, trước tiên nếu như có thể tìm ra được Ngọc Y thì tốt quá.

"Cứ phân loại trang phục ra trước đi. Điệu nhạc vui tươi thì mặc trang phục lấp lánh nhiều màu, trang điểm hơi đậm. Điệu nhạc buồn thì dùng trang phục một màu là ổn, trắng hoặc đỏ, hoặc hơi tối màu, trang điểm nhạt thôi."

Hồng Cô gật đầu:

"Còn việc dựng sân khấu?"

Tiểu Nguyệt phẩy tay.

"Không vội. Cái gì cũng cần thời gian mà.”

Hồng Cô cũng không vội, nhưng nhìn ngắm y phục mới xong lại có chút nôn nóng.

"Đã có tung tích của nàng chưa?"

Hồng Cô biết nàng đang nói tới người luôn muốn tìm kia, khẽ lắc đầu

"Vẫn chưa.”

Tiểu Nguyệt khẽ thở dài, nghĩ gì đó lại nghiêng đầu nói:

"Việc bữa trước ta bàn với tỷ, như thế nào rồi?"

Hồng Cô rót một ly trà nóng cho mình.

"Ta tính rồi, như vậy sẽ cần rất nhiều tiền. Chúng ta không có đủ."

Tiểu Nguyệt cụp mắt:

"Ta biết rồi, trước mắt cứ như vậy đi.”

Bận rộn cả một buổi sáng, Tiểu Nguyệt có chút mệt nên về phòng ngủ một giấc. Lúc nàng tỉnh dậy mặt trời đã lặn, chốc lát nàng bỗng nảy lên ý định, đứng dậy sửa soạn đi đến chân núi ở bìa rừng.

Thỉnh thoảng Tiểu Nguyệt vẫn bất giác tới đây, nhưng không dám quay trở về hang động kia. Nàng muốn gặp Từ Trác, nhưng nàng cũng biết hắn chẳng muốn gặp nàng. Hai người vốn không hề quen biết, càng chẳng có lý do gì để gặp lại nhau. Tiểu Nguyệt đứng lặng nhìn về phía sườn dốc cao.

"Trác đại ca, ngươi có ở đó không?"

Tiểu Nguyệt không hiểu mình làm vậy có ít gì, nàng cũng không nghĩ sẽ tìm hắn lần nữa rồi yêu cầu hắn tiếp tục giúp nàng. Hắn đối với nàng xem như đã dư thừa tình nghĩa, nhớ tới nàng chắc chỉ thấy hối hận vì chưa ra tay gϊếŧ người diệt khẩu mà thôi. Võ công của hắn cao như vậy, thật ra nếu hôm đó nàng không giúp hắn hắn vẫn có thể thành công trở ra. Chỉ là nàng sợ chết, cũng lớn gan muốn bám lấy hắn ra ngoài. Nàng còn tự cho mình là ân nhân gì đó. Nghĩ lại, hắn không những không gϊếŧ nàng, không vạch trần nàng mà lại còn đưa cho nàng một số tiền lớn, người khác biết được có khi cảm thấy hắn lỡ say mê nàng không chừng, hoặc là não hắn đột nhiên bị úng, hoặc là đã bị nàng dùng bùa chú…

“Từ Trác, ngươi thật sự đã quá tốt với ta rồi…"

Hôm sau có người đến Ngân Hoa Lầu tìm Tiểu Nguyệt từ sáng sớm. Tiểu Nguyệt ngáp dài một cái, lười nhác hỏi:

"Ta nhớ mình không có người quen nha..."

Như Lan mang nước vào cho nàng rửa mặt, mỉm cười:

"Tiểu thư, là một nữ nhân rất xinh đẹp đó."

Tiểu Nguyệt nhướng mày, không phải là muốn đăng kí làm vũ cơ của Ngân Hoa Lầu chứ? Vậy thì tìm Hồng Cô là được, chỉ đích danh nàng làm gì.

"Xinh đẹp hơn ta sao?"

Như Lan mím môi không dám trả lời. Tiểu Nguyệt hừ mũi:

"Không trả lời, vậy coi như ta đẹp hơn."

Lúc này Hồng Cô ở bên ngoài đã mở cửa bước vào, vội nói:

"Tinh Tuyết, nàng ta nói nàng ta tên Ngọc Y."

Tiểu Nguyệt giật mình:

"Ngọc Y?”

“Đúng, ta hỏi lại nhiều lần rồi, là Ngọc Y.”

Tiểu Nguyệt nghe vậy lập tức chạy xuống lầu, quên cả mang hài.

"Ngọc Y, là tỷ sao?"

Tiểu Nguyệt nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt. Nàng mặc y phục màu lam, dáng vẻ tinh nghịch, trên môi nở nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời buổi sớm.

“Ôi…là ta, ta đúng là Ngọc Y đây.”

Nói rồi, nàng ta chạy nhanh đến ôm lấy Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt mặc cho nàng ôm, vỗ vỗ lưng nàng. Đôi mắt nàng ươn ướt, xúc động không nên lời.

"Ta tìm tỷ cực khổ muốn chết, tỷ đã ở đâu vậy?"

Ngọc Y nghẹn ngào:

"Chuyện dài lắm. Từ sau hôm An thôn bị cháy rụi, Ngô Việt đưa ta chạy đến kinh thành, sau đó...sau đó..."

Tiểu Nguyệt thấy nàng bật khóc thì hơi hoảng.

"Sau đó thế nào?"

"Hắn...hắn chết rồi.”

Hai mắt Tiểu Nguyệt mở to:

"Chết? Tỷ nói Ngô Việt ca ca...chết rồi?"

Ngọc Y khóc càng lớn hơn

"Phải, hắn là vì ta mà chết. Tiểu Nguyệt, lúc đó đã mấy ngày không có gì ăn...ta..ta rất đói…hắn muốn cướp mấy cái màn thầu cho ta ăn...sau đó...bị người ta đánh chết."

Người Tiểu Nguyệt cứng đờ, nàng buông thỏng hai tay, lặng thinh.

Ngô Việt ca ca hay mang đồ ăn chia cho bọn nàng, Ngô Việt ca ca tốt bụng hay cười, Ngô Việt ca ca nhi tử độc nhất của trưởng thôn…lại vì vài cái màn thầu mà bị đánh chết. Nàng khóc không ra nước mắt. An thôn mất rồi, di mẫu của nàng không còn, Ngô Việt ca ca cũng chết đi...rốt cuộc là tại vì sao?