Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 70: Không gọi

Sau khi có phương hướng, khoảng thời gian kế tiếp, Khương Hựu vẫn luôn cố gắng tự tạo ra thương hiệu trang sức cho riêng mình.

Hắn định bắt đầu từ phòng làm việc, thì phải cần chỗ và nhân viên. Vì thế sau khi tan ca, hắn không chạy về nhà chơi game, mà chạy đi khắp nơi xem văn phòng, cuộc sống phong phú tới mức ngay cả vết thương trên khóe miệng cũng quên mất.

Dĩ nhiên, giữa chừng cũng có chút nhạc đệm, ví dụ như hôm đó Khương Trạm Du đột nhiên thần bí ngăn hắn lại, "Anh, em nghe nói Khương Chấn Ninh gây với nhà một trận, bỏ nhà đi rồi!"

Đối với chuyện này thì cũng không ngoài dự đoán của Khương Hựu, bởi vì tối hôm qua hắn nhận được video từ Trình Hề --- Khương Chấn Ninh đang tập luyện với mấy đứa nhóc, mồ hôi đổ như tắm, nhảy mệt thì nằm dưới đất cười cười nói nói, cùng tưởng tượng về cuộc sống sau này.

Rốt cuộc Khương Chấn Ninh cũng vì bản thân, vì đam mê mà chống đối gia đình một lần.

Khương Hựu thở phào một hơi.

Lại ví dụ như, mẹ Khương Chấn Ninh tới công ty xin nghỉ dài hạn cho con trai, cũng hẹn Khương Hựu xuống quán cà phê dưới lầu nói chuyện.

"Tiểu Hựu, nói cho dì biết Chấn Ninh đang ở đâu vậy?"

Khương Hựu giả vờ hồ đồ, "Dì ba, nó không ở nhà ạ?"

Bà là cháu gái của Khương lão gia, vai vế là dì của Khương Hựu. Bà bắt đầu đánh bài tình cảm, "Dì biết thời gian trước Chấn Ninh ra ngoài với con. Sau lần đó trở về, nó thường xuyên lén lút xem điện thoại, hôm trước không mang theo cái gì dứt khoát ra đi, hệ thống vé với cảnh sát cũng không tra được tin tức. Sau này nó phải thừa kế cổ phần của dì trong công ty, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, không thể để nó làm ẩu được."

"Làm ẩu?" Khương Hựu tỏ ra chẳng hiểu gì, "Nó đi đâu, làm gì, chẳng phải là quyền tự do của nó sao dì?"

Mẹ Khương Chấn Ninh: "..."

Khương Hựu: "Với lại nó lớn rồi, trước khi quyết định điều gì chắc chắn đã suy nghĩ cẩn thận, cũng có thể chịu trách nhiệm cho mình, dì đừng lo lắng quá."

Bà ý thức được chiêu này thất bại, không có tình cảm gì liếc mắt, "Tiểu Hựu, con giúp Chấn Ninh đối nghịch với dì thì có ích lợi gì, vào thời điểm mấu chốt nó không giúp được con đâu."

"Con có quan tâm lợi ích gì đâu dì."

Nếu đã nói tới mức này, Khương Hựu cũng không giả vờ nữa, nói thẳng, "Nếu như có thời gian, dì có thể lật lại xem ngày xưa nó như thế nào, bây giờ nó như thế nào ---"

"Đủ rồi!" Bà cắt lời Khương Hựu, "Tôi biết dạy con tôi, không cần một đứa nít ranh như cậu phải dạy!"

Dứt lời, bà tức giận đùng đùng rời khỏi quán cà phê.

Người lớn luôn là như vậy, lúc dạy dỗ thì thích tỏ ra mình thấu hiểu, mình bằng tuổi để giao tiếp, khi nói tới điểm quan trọng lại bắt đầu lấy vai vế ra chèn ép.

Bà luôn là người có lý, bà luôn là người đúng.

Có xuất thân ở trên cao cũng không bằng người cha bình dân của mình, trong đầu Khương Hựu nghĩ, bây giờ mình đã hoàn toàn đắc tội với một cổ đông lớn trong công ty rồi.

Sau mấy khúc nhạc đệm, Khương Hựu tiếp tục bôn ba trên con đường tìm văn phòng.

Dẫn đến khi Bùi đại tổng tài về tới nhà, thường xuyên đối diện với phòng khách trống rỗng, cùng đồ ăn tuy phong phú nhưng nguội lạnh.

Mấy ngày "vườn không nhà trống" trôi qua, Bùi đại tổng tài cảm giác cần phải nhắc nhở người bạn này một chút, tan ca sớm một tiếng, lái xe tới thẳng Đông Huy.

"... Nay anh tan ca sớm quá vậy?"

Khương Hựu bước ra khỏi cửa công ty, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc Bentley quen thuộc. Hắn không lên xe mà gõ lên cửa kiếng, "Tiêu ca anh về trước đi, em hẹn môi giới xem phòng rồi, tối em về."

"Lên xe đi." Bùi Minh Tiêu lại nói, "Anh đi với em."

Có người đi xem cùng cũng vui, Khương Hựu leo lên xe, "Vậy anh xử lý hết công việc rồi hả? Em hẹn sáu giờ rưỡi, còn chút thời gian, có muốn đi ăn gì không?"

Bùi Minh Tiêu nói, "Chưa xử lý xong, em muốn ăn gì?"

Khương Hựu: "Tùy anh, em sao cũng được... Hay anh đi làm đi, đừng để ý tới em. Môi giới này em biết, là người đàng hoàng, sẽ không lừa em đâu."

Bùi Minh Tiêu không trả lời, trên đường đi chọn đại một nhà hàng, trầm mặc lái xe đến đó.

Khi đến nhà hàng, lúc ăn cơm Bùi Minh Tiêu không nói tiếng nào, trong quá trình ăn cơm cũng chỉ nói mấy câu đơn giản, giống như một món trang sức riêng của Dữu tử ---Chính là kiểu đẹp trai bức người, khó mà coi nhẹ.

Trong lòng Khương Hựu cảm giác không hay.

Mình chọc Bùi Minh Tiêu cái gì hả?

Vì vậy trên đường về nhà, hắn định thông qua hỏi đáp để tìm hiểu thế giới nội tâm của Bùi Minh Tiêu, "Giờ là 9h20, chắc 10h về tới nhà, anh phải làm thêm giờ hả?"

Bùi Minh Tiêu ra một từ, "Phải."

Lái xe cả tối cũng mệt, ngồi nhiều cũng không tốt, Khương Hựu đề nghị, "Nếu không thì tối nay ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm em phụ anh làm công việc còn lại."

Bùi Minh Tiêu: "Không cần."

"..." Khương Hựu than thở, "Vậy sau này anh không cần đi với em đâu, em mới hai mươi mấy tuổi thôi, kinh nghiệm xã hội gì cũng có, không cần lo lắng cho em."

Bùi Minh Tiêu nhàn nhạt nói, "Anh không đi với em thì tháng này có gặp được em không."

Khương Hựu nghẹn họng.

Phải, cuối cùng cũng biết chọc chỗ nào rồi --- Thì ra là ý kiến với chuyện đi sớm về muộn của mình.

Thân là đàn ông lao ra ngoài đánh liều vì sự nghiệp, để vợ con lẻ loi ở nhà thì cũng không ít, Khương Hựu đang tìm cách cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, đột nhiên nảy lên lòng chua xót "Cầm viên gạch thì không ôm được em, để viên gạch xuống thì không nuôi nổi em".

Nhưng vợ thì đương nhiên phải dỗ, không dỗ thì e là càng khó giải quyết hơn.

"Tiêu ca." Chờ xe dừng hẳn, Khương Hựu gọi lại Bùi Minh Tiêu đang định xuống xe, nhướng mày, "Anh chờ chút, khoan xuống đã, em chỉ anh chơi trò kí.ch thích."

Vừa nói hắn vừa rút chìa khóa xe, đèn cũng tắt mất.

Đèn dưới nhà để xe vốn không sáng lắm, hơn nữa cửa kiếng còn dán một lớp kính chống trộm, ánh sáng không xuyên qua được bao nhiêu, Bùi Minh Tiêu chỉ có thể mơ hồ thấy hình dáng của nam sinh.

Bên cạnh vang lên tiếng quần áo sột soạt, hình dáng kia cởi dây an toàn, ngay sau đó Bùi Minh Tiêu thấy người mình nặng nặng --- Nam sinh ung dung leo qua ngồi lên đùi hắn.

Cằm bị đối phương giữ, nâng lên, hô hấp ấm áp càng ngày càng gần, đôi môi mỏng mau chóng dán lên môi hắn, bổ sung thêm một câu trêu đùa cực kì ấu trĩ, "Người đẹp, đừng sợ, anh thương em mà."

Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, vừa bị động để hôn, tay vừa mở hộc, sờ hộp bαo ©αo sυ mới mua mấy bữa trước.

Để xem lát ai làm đau ai.

Tân Thành vào tháng năm đã bắt đầu nóng, mấy cây tùng trong vườn cũng xanh lá sum suê.

Ban ngày người giúp việc mở cửa thông gió, trong nhà xe thoang thoảng mùi cây tùng.

Một nụ hôn dài kết thúc, Khương Hựu ịn trán mình lên trán Bùi Minh Tiêu, thở d.ốc, "Thế nào, k.ích thích chưa?"

Bàn tay định thò vào quần nam sinh ngừng một chút, "Chỉ vậy thôi?"

"Ừ..."

Khương Hựu khựng mấy giây, câu hỏi này vào tai trái ra tai phải, lo lắng nói, "Em xem xong văn phòng hết rồi, bây giờ còn thiếu nhân viên thôi. Em đang đăng tin tuyển trên mạng, hai ngày nhận được mấy bản CV, cảm giác đợt này xin khá là tùy hứng, không có kinh nghiệm lại muốn công việc cần kinh nghiệm, chưa từng thực tập lại muốn công việc phải thực tập, chắc chắn không thể giao chức vụ cao cho bọn họ được."

Bùi Minh Tiêu lặng im rút tay về, cảm giác hôm nay không "đau" được.

Người bạn nhỏ đặt tâm tư lên chuyện sự nghiệp, ngoại trừ ủng hộ, hắn hình như cũng không có chính sách ứng đối nào khác.

Bùi Minh Tiêu vừa vỗ lưng Khương Hựu vừa hỏi, "Em cần vị trí nào?"

Thời điểm đầu thành lập công ty thì càng đơn giản càng dễ quản lý, Khương Hựu đếm đếm, "Một kỹ thuật, một vận doanh, hai nhân viên sale, một thư ký, một kế toán."

"Vậy cũng đơn giản, làm sale và vận doanh em đã tiếp xúc rồi, có thể lấy người từ Norns, Đông Huy; kỹ thuật thì tìm Ngụy Dương giới thiệu người cho, nó tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin, quen biết khá nhiều; kế toán và thư ký thì không cần kinh nghiệm, tìm ai tốt nghiệp làm cũng được, không hợp thì đổi."

"Lấy người từ Norns?" Khương Hựu trợn to mắt, "Thỏ không ăn cỏ gần hang, em lấy người từ Norns có thất đức quá không?"

"Hành động này không phải ăn cỏ gần hang." Bùi Minh Tiêu nói, "Mà là nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài."

Oh... Hình như không chính đáng lắm, Khương Hựu có chút dao động.

"Ngoại trừ cái này ra em còn cần một trợ lý." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Tư chất của trợ lý rất quan trọng, anh có thể sắp xếp cho em, những nhân viên còn lại thì tự em đi thuyết phục, bên Ngụy Dương cũng tự liên lạc, có làm được không?"

Khương Hựu biết Bùi Minh Tiêu không phải không có ý giúp đỡ, mà không muốn nhúng tay quá nhiều, để Khương Hựu có không gian tìm hiểu tự trưởng thành, hắn cúi đầu cắn một cái lên cổ đối phương, "Em sẽ cố gắng, cám ơn Tiêu ca."

"Đừng khách sáo." Bùi Minh Tiêu cười khẽ hôn lại, "Nhà thiết kế Khương."

Nhà thiết kế Khương...

Khương Hựu bị mấy từ này chọt trúng chỗ, ôm cổ Bùi Minh Tiêu, "Anh gọi lại lần nữa đi."

"Nhà thiết kế Khương."

"Haha, Bùi tổng, đa tạ đa tạ."

Bùi Minh Tiêu vui vẻ ôm hắn, "Vậy sau này nhà thiết kế Khương ăn thịt, nhớ cho anh một muỗng canh."

"Yên tâm, anh đây bao em!"

Hai người anh anh em em, Khương Hựu quậy rần rần, dựa người ra sau, cùi chỏ để lên tay lái.

Bùi Minh Tiêu tức cười gãi cầm Khương Hựu như con mèo con, nhớ tới câu "anh đây bao em", hỏi ra nghi vấn tồn trong lòng rất lâu, "Sao dạo này em không gọi anh là ca ca nữa?"

Nụ cười của Khương Hựu trong nháy mắt cứng đờ.

Không khỏi thừa nhận, cũng giống Bùi Minh Tiêu, có mấy thứ hắn cũng mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng.

Đầu tiên là về thiết kế, hắn chỉ muốn dùng cách chân thành nhất hoàn thành mỗi tác phẩm, không muốn đầu cơ trục lợi, cũng không muốn dùng tới kỹ năng trà xanh.

Thứ hai là với tình cảm, vừa lúc bắt đầu gọi Bùi Minh Tiêu là "ca ca" vì muốn lấy được thứ tốt, sau khi nhận ra mình thích đối phương, cũng không gọi nữa.

Đó là xưng hô giữa tình nhân, mà hắn với Bùi Minh Tiêu thì có mối quan hệ mập mờ, không nắm tay không tỏ tình, cái kiểu cách sạch sẽ của hắn không cho phép làm mất đi tôn nghiêm cuối cùng --- Cũng giống như thế hắn chưa từng hỏi Bùi Minh Tiêu có thích mình không.

"... Không có tại sao." Khương Hựu nói cho qua, "Không muốn gọi nữa thôi."