Có vài bệnh nhân khi bệnh tái phát không thể tùy tiện nhúc nhích, Khương Hựu không đυ.ng vào Khương lão gia, dùng tốc độ nhanh nhất gọi cấp cứu, sau đó thông báo với người nhà tình hình của ông.
Xe cấp cứu tư nhân làm việc rất nhanh, không lâu thì đã đến. Cậu hai và cậu ba không có ở công ty, Khương Hựu liền lên xe đi theo tới bệnh viện.
Theo ảnh chụp CT và MRI, bước đầu bác sĩ phán định là có khối u não, sau khi hóa nghiệm thì là khối u lành.
"May là được đưa tới kịp thời."
Trong phòng của viện trưởng, viện trưởng Triệu đẩy mắt kiếng, "Nguyên nhân hôn mê lần này chủ yếu là do khối u nên não bị xuất huyết và tăng áp lực nội sọ, sau khi chích thuốc thì đã ngừng xuất huyết, ở lại mấy bữa quan sát là có thể xuất viện."
Hai cậu cũng đã tới, nghe vậy, cậu hai Khương Thiên Lai nói, "Còn khối u thì sao, có cần cắt bỏ không?"
Viện trưởng Triệu chỉ lên ảnh chụp CT, "Vị trí của khối u nằm khá sâu, dưới tầng chót, cho dù giải phẫu cũng không thể cắt bỏ hoàn toàn, dễ dàng để lại di chứng liệt nửa người. Cho nên tôi đề nghị giữ lại chữa trị, không nên cắt bỏ."
"Vậy..." Cậu ba Khương Hải Đào lại hỏi, "Giữ lại chữa trị, sau này có nguy hiểm tới tính mạng không?"
Khương Thiên Lai và Khương Hựu không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn ông.
Viện trưởng Triệu đã hơn sáu mươi tuổi, đương nhiên hiểu ý bóng gió bên trong --- Nếu bệnh nhân có nguy hiểm tính mạng, cần phải có thời gian an bài di chúc. Nhất là kiểu người giàu, cần sắp xếp nhiều thứ.
"Nếu như sau khi xuất hiện ăn uống theo lời của bác sĩ, tu thân dưỡng tính." Bác sĩ Triệu nói, "Bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng phải kiểm tra định kỳ, dù sao khối u não không thể so sánh với những khối u khác, rất dễ gây ra xuất huyết não."
"Vâng, cám ơn bác sĩ."
Rời khỏi phòng của viện trưởng, ba người cùng vào khu thăm nuôi.
Khương lão gia vẫn còn chưa tỉnh, y tá nói tối nay sẽ ngủ suốt, Khương Thiên Lai liền đi tìm hai điều dưỡng, phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho Khương lão gia, ăn uống món gì cũng theo ý của chuyên gia dinh dưỡng.
Chờ sắp xếp thỏa đáng xong, trời cũng tối đen, Khương Thiên Lai nói, "Mặc dù có điều dưỡng chăm sóc, nhưng chúng ta tốt nhất cũng nên để một người ở lại, đỡ cho xảy ra chuyện gì đột xuất không có ai ứng biến. Tối nay tôi ở lại, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi."
Khương Hải Đào nói, "Hồi sáng anh mở cuộc họp mà, chắc chắn có chuyện chưa xử lý xong. Anh về lo công việc đi, em ở lại được rồi."
Thật ra hai người đều chú ý coi chừng nhau --- Người dù sao cũng chưa tỉnh, lỡ như giữa chừng xảy ra chuyện gì, có thể tiếp xúc với Khương lão gia đầu tiên, phe đó đương nhiên có lợi.
Khương Thiên Lai nói "Không sao, không sao", Khương Hải Đào nói "Dù sao ba cũng ổn, đừng làm chậm trễ công việc", quy định của bệnh viện chỉ cho một người thân ở lại, vì thế hai người tranh nhau không ngừng, giằng co trước giường bệnh.
Khương Hựu nhìn hai ông cậu của mình, nhỏ giọng đề nghị, "Vậy nếu không thì... để con ở lại đi, con còn trẻ thể lực tốt, thức đêm cũng không có gì đáng ngại. Với lại công việc của con cũng không quan trọng, thiếu đi con cũng không thành vấn đề, hai cậu có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai xử lý xong công việc rồi bàn bạc ai ở lại sau."
Hai người vừa nghe thì cũng động tâm --- Nếu không ai nhường ai, dứt khoát bỏ đi cùng nhau, không để cho đối phương cơ hội.
"Vậy cực khổ cho con rồi Tiểu Hựu." Khương Thiên Lai nói, "Con chăm sóc ông ngoại, có chuyện gì thì gọi điện cho cậu."
Khương Hựu: "Nhất định con sẽ gọi, hai cậu cứ yên tâm."
Đưa mắt nhìn hai cậu đi về, Khương Hựu nhắn tin cho Bùi Minh Tiêu báo cáo tình hình, nói tối nay mình không về nhà. Sau đó thực hiện lời hứa, đi xin chữ ký của Trình Hề.
Với sự cưng fan của Trình Hề, tất nhiên là vui vẻ đồng ý, ký ngay một tờ, gửi hỏa tốc cho Khương Hựu.
Chờ nhắn tin cám ơn Trình Hề xong, Bùi Minh Tiêu cũng trả lời tin nhắn, nhưng không phải qua weixin, mà là gọi điện.
"Trong phòng bệnh có chỗ ngủ không?" Bùi Minh Tiêu hỏi.
"Có." Khương Hựu nói, "Có giường cho người thân, em ngủ ở đó."
Bùi Minh Tiêu lại hỏi, "Có cần anh tới với em không?"
Khương Hựu: "Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi. Tối mai chắc không cần em, ngày mai em về."
Bùi Minh Tiêu: "Được, vậy anh bảo Quách Chiêu mang cho em mấy bộ quần áo."
Vì giả vờ lên cơn sốt, buổi sáng Khương Hựu mặc áo bông làm đổ đầy mồ hôi, nếu như tiếp tục mặc bộ này qua đêm, sáng mai chắc biến thành con cá thúi luôn.
Khương Hựu ừ một tiếng, gửi địa chỉ của bệnh viện cho Bùi Minh Tiêu.
Kết quả sau một tiếng, hắn không thấy Quách Chiêu mà là tự Bùi Minh Tiêu đến.
Trong phòng bệnh VIP có một phòng nhỏ cho điều dưỡng dùng để nghỉ ngơi, hiện không có ai, Khương Hựu kéo Bùi Minh Tiêu vào đó, tò mò hỏi, "... Sao anh lại tới?"
Bùi Minh Tiêu để túi thức ăn lên bàn, "Có chuyện cần ra ngoài, đúng lúc đi ngang."
Ông nội vẫn nằm trên giường bệnh, quan hệ của cả hai cũng không thân thiết, Khương Hựu không thèm ăn, mở hộp ăn tượng trưng vài miếng, "Có tiệc xã giao hả? Ráng uống ít thôi."
Bùi Minh Tiêu nói, "Là Ngụy Dương tìm anh, nó uống rượu có chừng mực, không cần lo... Nếu em ăn không trôi thì húp miếng cháo đi."
Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Cám ơn."
Phòng bệnh không tiện ở lâu, nhìn Khương Hựu húp xong chén cháo, Bùi Minh Tiêu mới rời khỏi bệnh viện.
Ngụy Dương đang ngồi trong xe nhàm chán chơi điện thoại, thấy Bùi Minh Tiêu rốt cuộc cũng ra, dựng lưng ghế lên, "Tiêu ca của em, anh có thể tính ra tình hình của Khương gia thế nào không?"
Bùi Minh Tiêu ngồi vào ghế phó lái, phun ra hai chữ, "Không biết."
"... Không biết?" Ngụy Dương vô cùng kinh ngạc, "Vậy đang ăn cơm chạy tới đây làm gì? Em còn tưởng Khương lão gia không ổn rồi chứ... Bậy bậy bậy, ý em không phải vậy, ý là em chưa từng thấy anh đang ăn cơm dở dang thì bỏ ngang mà đi, anh đừng trách em hihi."
Bùi Minh Tiêu: "Không trách, tối nay Khương Hựu ở lại canh, anh tới đưa cơm tối cho cậu ấy."
Giọng nói lạnh nhạt giống như người nằm trên giường không phải thông gia của gia đình mình, mà chỉ là một ông lão bình thường không liên quan gì tới.
Từ đại học tới giờ, cho dù đã sống với Bùi Minh Tiêu hơn mười năm, khá là hiểu tính cách lạnh lùng của đối phương, Ngụy Dương cũng không nhịn được lẩm bẩm --- Dume đúng là người đàn ông không có trái tim.
... Không đúng, không thể nói là không có được, người bình thường nhiều người còn không làm được chuyện bỏ bữa cơm đi đưa đồ ăn cho người yêu nữa là. Ngụy Dương biết đây chỉ là đám cưới thương mại, nhướng mày với Bùi Minh Tiêu, "Tiêu ca, anh động lòng rồi?"
Bùi Minh Tiêu trả lời rất dứt khoát, "Ừ."
"Ghê nha, em còn tưởng cả đời này anh sẽ không thích ai luôn chứ." Ngụy Dương chế nhạo nói, "Còn chị dâu nhỏ có nhận lời bày tỏ của anh không?"
Bùi Minh Tiêu: "Bày tỏ?"
Ngụy Dương: Đúng, bày tỏ."
Bùi Minh Tiêu: "Tụi anh kết hôn rồi."
Ngụy Dương quả thực nghẹn họng --- Cũng phải, bày tỏ chẳng qua chỉ là bước đầu tiên của yêu đương, mà hai người thì đã lấy cả giấy chứng nhận kết hôn rồi, tương đương đã qua ải trò chơi đặt tên là "tình yêu", căn bản không cần phải bày tỏ.
"Thời gian không còn sớm." Bùi Minh Tiêu mắt nhìn bệnh viện, ấn nút quay kiếng xe lên, "Đi thôi."
... jongwookislove.wordpress.com
Ngày xưa có câu, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, bây giờ hai cậu tranh nhau Dữu tử được lợi. Sau khi tỉnh lại từ cơn hôn mê, người đầu tiên Khương Ngọc Nghiễm nhìn thấy chính là cháu ngoại nằm ghé đầu bên mép giường.
Cháu ngoại chắc hẳn ngủ không ngon, sắc mặt trắng bệnh, dưới hai mắt có quầng thâm nhạt.
Tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, nhìn đã biết ở lại canh giường bệnh cả đêm, sắc mặt tiều tụy vô cùng.
Hơn nữa đứa bé này còn bị sốt.
Trong lòng Khương Ngọc Nghiễm có đủ loại cảm xúc.
Bệnh liên quan tới mạch máu não, sợ nhất là cứu chữa không kịp thời, với tình huống của ông lúc đó, cầm máu trễ một giây, để lại hậu di chứng, thậm chí có tử vong do biến chứng cũng cao hơn.
Ai mà nghĩ tới, đứa cháu ngoại mình không để ý tới nhất lại trở thành ân nhân cứu mạng của mình.
"... Ông ngoại."
Đại khái trong lòng có chuyện, cháu ngoại ngủ cũng không ngon, nghe được tiếng động liên ngồi dậy.
Thấy hắn tỉnh dậy, trên mặt thoáng chốc hiện lên nét vui mừng, "Ông ngoại, ông tỉnh rồi? Cảm thấy sao, có khó chịu chỗ nào không... Trời ơi, con hỏi mấy cái này làm gì, con đi tìm y tá, chờ con chút!"
"Đừng đi." Khương Ngọc Nghiễm gọi hắn lại, "Đầu giường có chuông, cần gì con phải chạy đi gọi chứ."
"... Ai da." Khương Hựu cười ngại ngùng, nhấn chuông gọi, "Vui quá con quên."
Khương Ngọc Nghiễm nói, "Không có vấn đề gì, ta không cảm thấy gì đặc biệt, chắc là ổn."
Dừng một chút, ông hỏi, "Sao con không ngủ trên giường."
Khương Hựu nói, "Sợ nửa đêm ông tỉnh lại muốn tìm ai, ở gần một chút thì an toàn hơn."
"Mệt không?"
"Không mệt, con không mệt gì cả, con trẻ mà, khỏe lắm." Khương Hựu khẽ thở dài một chút, "Chỉ là tiếc súp táo gai của con thôi."
Khương Ngọc Nghiễm không hiểu, "Súp táo gai?"
"Hôm qua con có nấu súp đem lên cho ông để ông ăn dễ tiêu hóa, sau đó thấy ông hôn mê, nên đổ hết ra đất rồi."
Thì ra lúc mình phát bệnh, cháu ngoại tới phòng làm việc của mình là để đưa súp.
"Không sao, sau này nấu lại cho ngoại là được." Ánh mắt của Khương Ngọc Nghiễm nhu hòa đi nhiều.
Y tá và viện trưởng cùng đến, sau khi kiểm tra, sức khỏe của Khương lão gia ổn định, mạch máu não được chữa trị không tệ, chỉ cần nằm viện quan sát vài hôm, không có gì khác thường là có thể xuất viện.
Ông trở về phòng bệnh không bao lâu thì Khương Thiên Lai và hai cha con Khương Hải Đào cũng tới. Sắc mặt Khương Ngọc Nghiễm khó hiểu, "Ta nhớ Tiểu Trì đang đi công tác ở Lâm Tỉnh mà."
Khương Trì nói, "Dạ, nhận được tin ông nhập viện, con lái xe cả đêm chạy về."
Nghe vậy, Khương Thiên Lai cũng không yếu thế, "Bên Tiểu Duy cũng khó mua vé, tối hôm qua mới mua được vé cho sáng nay bay, bây giờ đang ra sân bay, ngày mai là về tới rồi ba."
Tiểu Duy... Khương Hựu đứng phía sau nghe, nheo mắt lại.
Tiểu Duy, Khương Duy, nhân vật thụ chính của quyển tiểu thuyết này, người yêu định mệnh của Bùi Minh Tiêu.
Hắn chỉ lo tính toán làm sao lấy lòng ông ngoại, hoàn toàn quên mất nếu ông ngoại bị bệnh nặng, coi như là cháu trưởng cũng là người có tiếng thừa kế nhất, Khương Duy nhất định sẽ về nước.
Làm sao đây... Hô hấp của Khương Hựu dồn dập, lòng bàn tay rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lúc này, Khương lão gia đột nhiên cầm trái táo trên tủ đầu giường lên, ném vào nhóm người Khương Thiên Lai, "... Cái đám mất dạy tụi bây!"
Ông tức tới giọng nói run rẩy, "Tao còn sống sờ sờ ở đây, tụi bây đã từng đứa chạy về đòi cướp gia sản đúng không? Lần này tao còn sống tụi bây thất vọng lắm chứ gì? Có phải chỉ mong nhìn thấy cái xác nằm ở đây không?!"
Bị nói trúng tim đen, Khương Hải Đào giữ bắp đùi đang run rẩy, "... Ba, sao ba lại nghĩ vậy, tụi nhỏ là quan tâm ba, muốn về thăm ba thôi mà!"
"Mày tưởng tao không biết trong bụng mày nghĩ cái gì chắc?"
Suy nghĩ về đứa cháu ngoại không tranh không giành còn lẳng lặng nấu súp cho mình, lại nghĩ tới đám con ruột cháu nội chỉ nghĩ về tài sản, Khương lão gia tức không có chỗ bùng phát, "Tao không cần tụi bây tới thăm, từ đâu tới thì biến về đó đi! Bảo Khương Duy hủy vé, Khương Trì phải làm gì thì đi mà làm!"
Khương Thiên Lai khổ sở nói, "Ba... cái này..."
Tiếng mắng của Khương lão gia rất to, không đợi Khương Thiên Lai nói hết, y tá trưởng đã chạy vào, "Xảy ra chuyện gì? Các vị là người thân của bệnh nhân? Bởi vì không cắt bỏ khối, cộng thêm mạch máu từng bị vỡ, ông cụ từ nay về sau tuyệt đối không được nổi giận, không thể kích động, nếu không dẫn tới xuất huyết, đến lúc đó tình hình còn nghiêm trọng hơn, các vị đừng bao giờ làm ông ấy kích động, xin nhớ rõ giùm!"
"... Đã nhớ, cám ơn cô đã nhắc nhở."
Y tá nói đến nước này, Khương Thiên Lai chỉ có thể nói, "Con biết rồi ba, con sẽ gọi cho Tiểu Duy bảo nó hủy vé."
"Vậy... vậy con cũng về Lâm Tỉnh, ông nội." Khương Trì nói.
"Tất cả giải tán đi, ta mệt rồi." Khương Thiên Lai không nhìn bọn họ nữa, ngoắc tay gọi Khương Hựu, "Tiểu Hựu, đẩy ta đi dạo đi."
"... Dạ." Khương Hựu mới sực tỉnh trong cơn mộng.
Một bước đẩy xe lăn đi, mới phát hiện chân mình mềm nhũn thiếu chút nữa không nghe lời.