Đêm đó cả nhóm ăn nhậu, đến hai giờ sáng mới đưa nhau về khách sạn. Chờ Khương Hựu tắm rửa xong, nằm lên giường cũng đã ba giờ sáng.
Chỉ ngủ được hai tiếng, Khương Hựu đã phải mò dậy dọn hành lý, đóng thùng những món đã mua trong thời gian qua. Ban đầu Khương Trạm Du đi về đã giúp mang theo một nửa, nhưng số còn lại vẫn còn rất nhiều, hai vali của hắn không chứa hết, phải ra sân bay gửi bưu điện về.
Bởi vì không có ai tiễn ở sân bay, Khương Hựu không biết dọn làm sao, thay một chiếc áo len dệt kim Off White, quần jean sáng cùng đôi giày canvas màu vàng. Không để ý tới mái tóc rối, cào cào mấy cái --- Chất đồ, chạy nhanh tới quầy tiếp tân.
"Ôi, dậy sớm vậy?" Ở đây mấy tháng, nhân viên tiếp tân đã quen với Khương Hựu, "Tôi thấy mấy cậu tới rạng sáng mới về mà."
"Dạ." Khương Hựu nặng nề gật đầu, "Em đặt vé khá sớm."
Nhân viên tiếp tân hâm mộ nói, "Trẻ tuổi thật là tốt, chỉ ngủ có một chút mà đã tinh thần sảng khoái như vậy... Trả phòng làm xong thủ tục rồi, mau đi nhanh đi, coi chừng trễ chuyến bay."
Khương Hựu vui vẻ vẫy tay chào cô, "Bái bai chị, sau này có cơ hội sẽ tới gặp chị!"
Đến sây bay cũng rất thuận lợi --- Bận rộn làm xong một loạt, Khương Hựu rốt cuộc cũng leo lên máy bay về Tân Thành.
Hắn biết bản thân nên ngủ bù, nhưng vừa nghĩ tới buổi tối có thể gặp Bùi Minh Tiêu, thần kinh liền không nghe lời, hào hứng đến không đói không muốn ngủ, chỉ mong máy bay mau đáp.
... Không đúng, ngay sau đó hắn ý thức được, buổi tối Bùi Minh Tiêu phải bảy tám giờ mới về nhà, hắn có thể mượn cớ buổi chiều tới Silver, có thể gặp vợ yêu sớm một chút.
Cứ vậy tính tới tính lui, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng từ từ khép lại, không biết ngủ quên từ lúc nào.
Chờ khi tỉnh lại, máy bay đã đáp, hành khách trên máy bay theo thứ tự đi xuống, hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi lấy hành lý.
Bên ngoài sân bay thì có taxi đang xếp hàng chờ khách, ngại hẹn xe đến lâu, Khương Hựu định tủi thân mình một lần, ngồi chiếc hộp thiết nhỏ mùi không thơm lắm về nhà.
Kết quả mới bước ra khỏi cửa, đột nhiên có giọng nói vừa lạ vừa quen gọi, "Khương Hựu tiên sinh!"
Hả?
Khương Hựu theo bản năng xoay đầu.
Một giây sau hắn nhìn thấy một cảnh trọn đời khó quên.
Sau lưng hắn không xa, Quách Chiêu trợ lý của Bùi Minh Tiêu đang đứng giơ một tấm bảng led, mang giày da sáng bóng, trên mặt mang nụ cười lúng túng nhưng không mất lễ phép.
Lúng túng nhất là câu ghi bên trên.
Câu trên ghi: Cây cao ngàn trượng cành lá không bao giờ lìa gốc
Câu dưới ghi: Chim bay ngàn dặm thu đến vẫn nhớ về cội
Chính giữa to nhất ghi: Hoan nghênh Khương Hựu tiên sinh vinh quang trở về
Khương Hựu: "..."
Mình có thể giả vờ không phải là Khương Hựu không?
Khương Hựu muốn chạy, đáng tiếc Quách Chiêu không cho hắn cơ hội, giơ bảng chạy tới, dùng giọng nói như heo bị thiến nói, "Khương tiên sinh, chào mừng về nhà!"
"... Ừ, cám ơn, cám ơn." Khương Hựu nói, "Anh để bảng led xuống đi, giơ nãy giờ mệt rồi."
Quách Chiêu nói, "Không mệt, Bùi tổng nói cậu rất thích bảng led này."
"Mấy ngày trước thì thích, bây giờ hết rồi, nè nè, bỏ xuống đi."
Làm cái gì vậy, cái hắn thích là không khí fan hâm mộ chào đón, muốn né nhất là cái bảng led y như đèn Disco này nè!
"... Vậy nghe theo cậu." Quách Chiêu trông nét mặt như được giải thoát, Khương Hựu cũng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa cảm giác sâu sắc là cuộc sống không dễ dàng. Gặp kiểu sếp như Bùi Minh Tiêu, đúng là khổ trợ lý Quách Chiêu.
Ủa --- Ngay sau đó, Khương Hựu phát hiện mình chú ý hơi nhầm chỗ, kéo Quách Chiêu lại, "Trợ lý Quách, tại sao anh ở đây?"
Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác sao? Quách Chiêu mê man hỏi, "Bùi tổng bảo tôi tới."
Bùi Minh Tiêu bảo tới... Bùi Minh Tiêu nhớ chuyến bay của mình! Khương Hựu tung tăng huýt sáo trong lòng, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.
Sau đó Quách Chiêu nói, "Xe đậu ở bãi đậu xe, chúng ta đi thôi, Bùi tổng đang chờ cậu trong xe."
Bùi tổng đang chờ trong xe...
A a a a a! Thì ra! Bùi Minh Tiêu! Cũng tới đón mình!
Mới vừa rồi còn đang nghĩ làm sao để gặp vợ yêu sớm một chút, không nghĩ tới vợ yêu lại tự đến, Khương Hựu nóng lòng kéo Quách Chiêu đi.
Đi mấy bước, nhớ tới tối hôm qua mình uống rượu, mặt sưng, thấy bên cạnh có quán cà phê, lập tức chạy vào mua một ly americano, ừng ực một hơi uống hết ly.
Lần này chắc hẳn không có nỗi lo về sau, Khương Hựu quẹt miệng. Kết quả mới mở cửa quán cà phê ---
Đã đυ.ng phải một cơ thể cao to rắn chắc.
"Cẩn thận." Bùi Minh Tiêu vội vàng đỡ hắn, hôn nhẹ một cái lên trán, "Nhà thiết kế Khương, đã lâu không gặp, chào mừng trở về."
... jongwookislove.wordpress.com
Cho đến khi Bùi Minh Tiêu đứng sờ sờ trước mặt, chân thật cảm nhận được hơi thở của đối phương, Khương Hựu mới cảm nhận được cái gọi là "về nhà".
Không biết tại sao lại tự nhiên muốn khóc, nhưng không phải kiểu rất muốn, vì vậy hắn gật đầu một cái, lãnh đạo thị sát bình luận, "Các anh đến đón rất kịp lúc, sau này đừng làm bảng led to như vậy, làm đơn giản thôi."
"Được." Bùi Minh Tiêu bị Khương Hựu chọc cười, "Lần sau sẽ sửa, đi thôi."
Vừa nói Bùi Minh Tiêu vừa nhận hành lý từ tay Khương Hựu kéo đi, Khương Hựu đi theo phía sau, từ từ bình tĩnh lại mình.
Chờ sau khi lên xe, cảm giác xúc động mới dần tan ra, Khương Hựu đột nhiên nghĩ, "Đúng rồi, chẳng phải anh chờ trong xe sao, sao lại vào trong?"
"Đồ cũng mang về rồi đi." Bùi Minh Tiêu hỏi, "Có quên cái nào không?"
Khương Hựu đúng là có ném lung tung, suy nghĩ thành công bị Bùi Minh Tiêu dắt mũi dẫn đi, bắt đầu nhớ lại mình mang bao nhiêu hành lý.
Năm phút sau, hắn chắc chắn nói, "Cầm về hết rồi."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ, vậy thì được."
Lúc nói chuyện, Khương Hựu lén đánh giá Bùi Minh Tiêu. Gần hai mươi mấy ngày không gặp, người đàn ông này có vẻ gầy hơn trước, tóc ngắn hơn một chút. Đại khái vì ra đón Khương Hựu nên không mặc vest, mà là mặc một chiếc áo len cổ cao, đường cong cơ bắp ẩn hiện phía dưới.
Khương Hựu vô thức liếʍ môi một cái, liếc mắt thấy tài xế đang nghiêm túc lái xe, Quách Chiêu đang chỉnh sửa lại lịch trình của chủ tịch, không chú ý tới hai người ngồi phía sau.
Không khí này... Không trộm hôn môi thì rất khó kết thúc nhỉ?
Khương Hựu lấy cùi chỏ thụi thụi Bùi Minh Tiêu, "Này."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ?"
Khương Hựu nhỏ giọng nói, "Em mới uống cà phê."
"Anh có thấy." Bùi Minh Tiêu nói, "Sau này đồ lạnh đừng uống nhanh như vậy."
Làm ơn, lạnh hay không không phải vấn đề chính!
Khương Hựu đổi cách ám chỉ khác, "Cho nên trong miệng em đang là mùi cà phê."
Bùi Minh Tiêu: "Nói rõ hạt cà phê của quán này khá thuần chủng."
... Anh là heo à? Khương Hựu nhịn không được trợn mắt xung động nói, "Em nhớ anh rất thích uống cà phê."
Bùi Minh Tiêu gật đầu, "Ừ nói vậy thì vừa rồi nên tiện mua một ly nếm thử."
"..." Ai bảo anh đi mua cà phê chứ?
Khương Hựu tuyệt vọng.
Bùi Minh Tiêu vui vẻ, môi hơi cong lên một chút. Mấy giây sau Khương Hựu quyết định chơi lớn, "Thật ra thì anh không cần mua thử để nếm."
Bùi Minh Tiêu lộ rõ nét mặt muốn biết, "Tại sao?"
"Trong miệng em cũng có..."
Nói tới đây Khương Hựu thật không chịu nổi nữa. Khẽ cắn răng, không nói hai lời, nghiêng người sang kéo đầu Bùi Minh Tiêu.
Bản thân ngẩng đầu lên hôn.
Đây là lần đầu tiên Khương Hựu chủ động hôn, không có một chút kỹ xảo nào, chỉ biết liếʍ gặm môi đối phương, không lâu sau đã làm môi Bùi Minh Tiêu đỏ ửng.
Khương Hựu rất thích Bùi Minh Tiêu bị giày xéo thế này, thưởng thức chốc lát, hắn mới hài lòng buông vợ yêu ra.
Lại nghe vợ yêu nói, "Xong rồi? Anh không nếm được vị cà phê."
Xong rồi? Anh đang cười nhạo tui á?
Khương Hựu nổi sùng, định tranh cãi cho cái kinh nghiệm bằng không của mình, còn chưa mở miệng thì cằm đã bị giữ.
"Như vầy mới nếm được." Hô hấp nóng bỏng ở bờ môi, ngón tay của Bùi Minh Tiêu hơi dùng sức, bóp môi Khương Hựu.
Đầu lưỡi không hề tốn sức tiến vào, như là muốn nếm thử cà phê, liếʍ lấy từng tấc trong khoang miệng. Khương Hựu sợ hãi, người hơi run run, tự động ôm cổ Bùi Minh Tiêu.
Hắn cảm giác vị cà phê mau chóng bị chiếm đoạt hết, đổi thành mùi vị của Bùi Minh Tiêu, giống như tính cách của người đó, không nói phải trái đã tiến hành chi phối, chiếm lĩnh và kiểm soát, không tìm được một cơ hội để phản kháng.
Không biết hôn bao lâu, hôn đến khi Khương Hựu thiếu oxi mà ngón tay co rút, Bùi Minh Tiêu rốt cuộc cũng có lương tâm phát hiện ra, thỏa mãn rời khỏi bờ môi.
Người Khương Hựu nhũn ra, chống tay lên ngực Bùi Minh Tiêu thở d.ốc một lúc, chợt nhớ ra, bọn họ lúc này... cũng không ở trong không gian riêng tư.
Hắn vội vàng đẩy Bùi Minh Tiêu ra, lau đi một chút nước bọt dính bên môi, làm bộ như không có gì nhìn thẳng về trước. Lão Tần tài xế vẫn đang tập trung lái xe, Quách Chiêu vẫn sắp xếp lịch trình, không khác gì ban nãy.
Nhưng nếu như tờ lịch trình không dừng ở trang kia, không nhiều hơn một chữ cũng không ít hơn một chữ.
Khương Hựu hoàn toàn nứt làm đôi.
Bùi Minh Tiêu cái tên tra nam này không biết nghĩ cái gì, không cần giữ uy nghiêm trước mặt cấp dưới hay gì?
May là giữa hai hàng ghế có một khoảng trống, Khương Hựu không nhịn được nhỏ giọng than phiền, "Trong xe không chỉ có chúng ta, anh làm gì không làm, lại hôn em trước mặt người ta."
Bùi Minh Tiêu nói, "Nếu anh nhớ không lầm, là em hôn anh trước."
"... Cái đó không tính, lần sau là anh chủ động đáp trả, lúc đó anh không cân nhắc một chút sao!"
... Cậu bé này sao cứ thích hỏi vấn đề không trả lời được vậy? Trước đó thì hỏi tại sao mình không chờ trong xe, giờ thì hỏi tại sao lại hôn đáp trả.
Muốn mình trả lời thế nào, chẳng lẽ nói thật, trả lời là không đợi được dù chỉ một giây, muốn ngay lập tức gặp Khương Hựu? Nói mình không muốn thất thố trước mặt cấp dưới, nhưng lý trí không đuổi theo kịp bản năng, cứ thế làm thôi?
Bùi Minh Tiêu xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ nói, "Đừng để ý những cái khác, anh hỏi em, có thích không?"
Khương Hựu xoa xoa gò má, "... Thích, hôn rất thoải mái."
"Vậy thì im lặng đi nào." Bùi Minh Tiêu nhéo má Khương Hựu một cái, sau đó cảm giác vẫn chưa hả giận, lại nhéo thêm mấy cái nữa.