Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 28: Tim đập

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trưởng thành vang lên bên tai, Khương Hựu sợ run tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết là bị sợ té chân mềm nhũn nên lúng túng, hay là té lên người chồng trên giấy tờ của mình, sờ cơ bụng của người ta mới lúng túng.

Giống như chạm vào tổ của ong mật, hắn vội vàng rụt tay về, mò mò dịnh bò dậy.

Nhưng đôi chân không nghe theo lời hắn, chủ yếu nhất là, "mặt người" phía sau không biết đã đi đâu, có phải đang núp tìm cơ hội tập kích hay không, thậm chí có thể dán sau lưng... Nghĩ đến mấy điều này, sống lưng liền lạnh toát, vất vả chống được một tay run rẩy lên.

"Bịch" một tiếng lại ngã lên người Bùi Minh Tiêu.

Khác với ngón tay lạnh lẽo, bờ ngực của người kia ấm áp hơn nhiều. Nhiệt độ xuyên qua lớp áo mỏng truyền vào da hắn, đốt cháy máu đang chảy trong người, mặt cũng nóng theo.

Liên tiếp bị sờ hai lần, Bùi Minh Tiêu cảm thấy mình đã sử dụng hết sự kiên nhân của đời mình lên đối tượng kết hôn này rồi, hắn thở dài, "Làm sao, vẫn chưa sờ đủ à?"

"Không phải, đằng sau, đằng sau có ma."

Ma? Ma ở đâu ra? Bùi Minh Tiêu vừa tức vừa buồn cười. Nhưng giọng nói yếu ớt của đối phương cho thấy rõ ràng là bị sợ, hắn không có cách nào nổi giận, chỉ có thể bấu vào gáy nam sinh, tay kia vòng qua ôm eo, lật qua một bên, sau đó dễ dàng mang đối phương đứng dậy.

Đèn chắc là vô tình bị đυ.ng tắt, Bùi Minh Tiêu mò mò lên tường, nhấn mở công tắc.

Kết quả người trong lòng đã sớm thần hồn nát thần tính, ngay cả tiếng mở công tắc cũng không nghe thấy, cơ thể run mạnh.

Bùi Minh Tiêu không khỏi nhớ tới đêm giáng sinh, nam sinh trầm mặc đâm xe về phía Lão Mã. Đèn pha chói mắt vô cùng, trong một chớp mắt đó, hắn thậm chí còn cho là người này không biết sợ, sẽ lao tới đâm thật.

... So với bây giờ thì giống như một con thú yếu ớt, dựa sát vào vai hắn, lẩy bẩy run lên.

"Khương Hựu, xoay đầu lại." Bùi Minh Tiêu thấp giọng, bóp bóp gáy Khương Hựu, "Nhìn xem phía sau là cái gì."

"Không nhìn... có ma."

Không nhìn thì chẳng lẽ sẽ không thấy "ma" nữa? Bùi Minh Tiêu bị cái sự tự lừa mình này của Khương Hựu chọc cười, ép đối phương xoay đầu nhìn ra sau, "Nhìn đi."

Khương Hựu hé mắt ra, một giây, hai giây, ba giây, mặt đỏ bừng.

- -- Cái gọi là "ma" lại là con doll mẹ kiếp đó!

Khương Hựu nhảy ra sau, phản ứng đầu tiên là chỉ Bùi Minh Tiêu già mồm cãi láo, "Tại sao anh lại để nó ở đây?!"

Cái sự "cắn ngược" của người này mang theo mấy phần công lực, Bùi Minh Tiêu nhíu mày, "Vậy tôi nên để ở đâu? Để ở trước cửa làm chiêu tài miêu à?"

"..." Khương Hựu bị nghẹn họng, "Không tìm được chỗ thì cất bên trong, tại sao lại xoay mặt nó ra ngoài?"

"Ừ, là tôi sai." Bùi Minh Tiêu giễu cợt, "Nếu như tôi biết quỷ nhát gan cậu sợ tới run lẩy bẩy, thì đã không xoay mặt nó ra ngoài."

Quỷ nhát gan sợ run lẩy bẩy: "..."

Tra Tra Tiêu và Trà Bưởi đấu hồi một:

Trà Bưởi K.O.

Khương Hựu lại không tìm được lý do chính đáng, chỉ có thể dùng hành động biểu đạt sự tức giận, đi lướt qua vai Bùi Minh Tiêu, hùng hổ ra ngoài.

Đi được một nửa thì nhớ tới con doll, lại cắn răng quay lại. Vì thế một chút mặt mũi cuối cùng cũng bị tiêu diệt dưới ánh mắt chế nhạo của đối phương.

Sức ngấm về sau của nỗi sợ rất lớn, chờ kéo con doll vào phòng, Khương Hựu đã thở hồng hộc, không còn sức đâu mà thu dọn, ném vào một góc.

Vốn là hắn tìm nhầm shop, hơn nữa còn đặt làm theo hình dáng của Tra Tra Tiêu, hắn dĩ nhiên sẽ không bị rút não đi trả hàng lại, tìm cách khác xử lý nó.

Nghĩ tới mấy cái này, hắn phiền não chịu không nổi, tức giận đá cái thùng.

Nhưng dưới cái thùng có để chống sốc, hắn không cảm thấy dễ chịu hơn. Cởi giày, xoay người nằm lên giường, vùi đầu vào trong chăn, cũng không cứu được nhiệt độ tỏa ra trên mặt.

Bởi vì bắt đầu từ giây phút hắn sờ cơ bụng của Bùi Minh Tiêu, tần số tim đập chưa từng giảm đi một nhịp nào.