Cho dù Khương Hựu không có kinh nghiệm, nhưng trong nháy mắt thấy món đồ chơi này, cũng rõ nó dùng để làm gì.
Tình cảnh trong lúc nhất thời trở nên kì lạ.
Nhìn xung quanh phòng khách, có hắn, chồng trên giấy tờ của hắn, con doll được làm theo size thật được dùng cho mục đích đó đó.
Ba nguyên tố này cộng lại, có thể bổ não thành một vở kịch ngược tâm "Em yêu anh nhưng anh không thương em, cho nên em phải tìm tới dụng cụ lạnh nhạt này để thỏa mãn nhu cầu".
... Thật là không đúng lẽ thường, trong đầu Khương Hựu chỉ có một suy nghĩ --- Giờ chết đi cho rồi.
Bình thường hắn rất ít lên taobao, nào biết cái app màu cam này hại người như vậy chứuuuu!!
Giống như chạm vào cái gì nóng, hắn vội vàng rụt tay về. Con doll bị mất trọng tâm ngã ra sau.
Bởi vì quá nặng, nên khi ngã xuống, cái trụ vẫn còn lắc lư lắc lư. Khương Hựu giờ mới phản ứng, vội vàng nhặt cái thùng nhét con doll vào.
1
Ngay sau đó, hắn cảm thấy gương mặt của con doll giễu cợt khó hiểu như Bùi Minh Tiêu vậy, vì thế dùng túi che mặt lại.
Che mặt thì không che được hông, che hông thì không che được mặt, vấn đề triết học "trứng gà có trước hay con gà có trước" làm khó loài người đặt ra trước mắt, Khương Hựu cảm nhận được sự tuyệt vọng sâu sắc.
Hắn ở bên kia bận rộn, Bùi Minh Tiêu đứng bên này không nhìn được nữa, mở miệng ngăn cản, "Đừng làm nữa."
Khương Hựu giờ mới nhớ tới là còn có người khác bên cạnh, chuyển hướng nhìn Bùi Minh Tiêu, vội vàng giải thích, "Anh, ý của em vốn không phải cái này, em bị cái shop đó gài!"
Sắc mặt Bùi Minh Tiêu bình thản, "Vậy ý của cậu vốn như thế nào?"
Ý vốn là... làm con doll giống hệt anh cho anh ngại chết! Khương Hựu há miệng, phát hiện lý do thật sự không thể nói ra được.
Nhìn dáng vẻ của Khương Hựu, Bùi Minh Tiêu vô thức cong môi lên. Hắn không nhanh không chậm bước về phía trước, đứng trước mặt Khương Hựu, "Tại sao không nói, hử?"
Người đột nhiên bị cái bóng lớn bao lấy, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Khương Hựu thậm chí có thể cảm giác đối phương phả hơi nóng lên đầu mình, không nhịn được lùi ra sau hai bước.
"Em, em nói là bị cái shop trên taobao lừa."
"Thật sao." Bùi Minh Tiêu bước về trước một bước, "Tôi còn tưởng là cậu thích."
Khương Hựu nghe ra trong giọng nói có sự thất vọng, nhất thời có một ngọn lửa chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Theo bước của đối phương lùi ra sau một bước, hắn chuẩn bị há miệng chửi người, kết quả chân vấp phải thứ gì, mất trọng tâm nghiêng người ra sau ---
"Bịch" một tiếng, ngã quỵ xuống.
Hắn xoay đầu nhìn, thì ra là chiếc thùng. Bết bát nhất là vì để giữ thăng bằng, lúc nãy khi ngã đã theo bản năng chống hai tay xuống.
Cứ vậy trùng hợp ấn tay lên cái trụ kia.
1
Hắn một lần nữa cảm nhận được cái gọi là sống không bằng chết, khuất nhục ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt được ý cười thoáng qua trong ánh mắt của Bùi Minh Tiêu.
Giống như nói là: "Ồh, còn bảo là không thích đi?"
... Tức chết cái app màu cam này, ta quyết không đội trời chung với mi!!!
Nhưng nam sinh đã té, còn đi so đo với người ta thì đúng là không có nhân tính, trên gương mặt lãnh đạm của Bùi Minh Tiêu hiếm hoi xuất hiện sự thông cảm, đưa tay về phía Khương Hựu, "Đứng lên đi."
Cảnh bàn tay kéo cà vạt vẫn còn lẩn quẩn trong đầu, mặt Khương Hựu càng nóng hơn, xoay mặt đi chỗ khác, đánh lên tay của đối phương, tự mình bò dậy, "Không cần anh giả vờ tốt bụng!"
Bùi Minh Tiêu không phải kẻ ngu, đương nhiên nhìn ra Khương Hựu không phải thích con doll đó. Chẳng qua nhìn kiểu thở phì phò của nam sinh rất thú vị nên không nhịn được chọc thêm.
Chọc tiếp thì sẽ có án mạng, vì thế hắn quyết định nói sang chuyện khác, thu hồi cánh tay bị đánh đỏ, nói, "Mang dép vào."
Nghe vậy, Khương Hựu mới xoay người đi thì đứng lại.
Anh ta là... đang quan tâm mình ư?
Thật ra thì trong chuyện này, trước đó làm chuyện xấu cũng là mình, bị té cũng là mình, tất cả những chuyện vừa rồi đều là tự làm tự chịu. Mình còn đánh Bùi Minh Tiêu nữa, suy nghĩ lại thì cũng thấy quá đáng --- Cái đầu nhỏ của Khương Hựu lập tức nảy ra rất nhiều suy nghĩ, càng thấy áy náy hơn.
Ngay sau đó hắn nghe người sau lưng nói, "Nhớ lau máu mũi."
"..." Má!
Sự thật chứng minh, chó vẫn là chó, không thể đối đãi như người được.
Khương Hựu dùng sức lau mũi, đạp con doll vào trong thùng, cũng quyết định từ nay về sau không ăn Samgyetang nữa.
... jongwookislove.wordpress.com
Dù sao cũng đã mất hết, Khương Hựu kệ luôn, cả chiến trường cũng không thèm dọn, đi thẳng lên phòng.
Hôm sau, lúc hắn xoa mông vội vàng chạy xuống lầu đi làm, cảm thấy trong phòng khách có chỗ là lạ. Nhưng thời gian gấp gáp không rảnh đi nghiên cứu, ngậm hộp sữa chạy nhanh ra ngoài.
Đến Đông Huy, hắn theo thông lệ đi báo cáo với giám đốc, sau đó không về chỗ mà đứng mai phục ở hành lang.
Chờ có người bưng chồng văn kiện đi ngang, hắn liền chủ động nhận lấy, nói, "Nhiều văn kiện quá, chắc nặng lắm, để tôi cầm phụ cho."
"Không cần không cần, tôi..."
Người đàn ông ôm văn kiện định từ chối, nhưng khi thấy mặt Khương Hựu thì ngẩn ra.
Chờ hắn tỉnh lại trong giá trị nhan sắc, hai người đã vào phòng hồ sơ rồi.
"Khụ khụ, cám ơn." Nhân viên nam kia không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, "Cậu mới tới sao, hay là ngành khác, sao tôi chưa từng gặp cậu?"
"Xin chào, tôi là Khương Hựu." Khương Hựu cười đưa tay ra, "Là nhân viên mới của tổ năm, rất vui có thể làm việc với anh."
Nghe được hai từ "tổ năm", trong ánh mắt của nam nhân viên hiện lên chút quái dị, "Thì ra là tổ năm... Xin chào, tôi là Bành Thần, tổ hai. Tổ năm của các cậu ít người, trong công việc có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi."
Dừng chốc lát, hắn bổ sung, "Nhưng chắc là không có vấn đề gì đâu."
Tại sao lại không có vấn đề gì?
Từ trong câu này, Khương Hựu nghe ra được một ý mập mờ khác.
Đáng tiếc Bành Thần nói không rõ ràng, hỏi thêm chắc cũng không ra. Khương Hựu suy nghĩ một chút, đột nhiên cúi đầu, thở dài một tiếng.
Nhìn vẻ mặt em trai trong sáng đầy lo lắng, khóe mắt rũ xuống, Bành Thần hoảng hốt trong lòng, "Khương Hựu, cậu sao vậy?"
"Hôm qua tôi vừa được điều từ Norns qua đây, không biết trong tổ có ai, cảm thấy có chút lo lắng về công việc kế tiếp."
Thì ra là vì cái này, tâm trạng mê man của người mới đi làm ai cũng đã từng trải qua, Bành Thần bị cảm động lây, muốn nói sơ sơ về tình huống cho hắn, nhưng nghĩ về mặt mũi của tổ năm, lại có chút không dám nói.
"Không sao." Như là nhìn thấu sự do dự của hắn, Khương Hựu thân thiện nói, "Tôi chỉ tùy tiện cảm khái thôi, nếu anh giúp là tình cảm, anh không giúp là bổn phận, có thể nói chuyện với tôi, tôi đã cảm kích rồi."
Em trai còn trẻ nhưng lại rất hiểu chuyện, chắc đã từng không được giúp và bị thất vọng nhiều lần đi. Bành Thần cảm thấy thương tiếc trong lòng, cũng không nhịn nữa, tìm lý do thoái thác cho mình, "Thật ra thì cũng không có gì giúp cả, chính là tổ viên của tổ năm... tên là Khương Trạm Du, là con trai của một cổ đông lớn trong công ty. Tính tình không tốt lắm, tính cách khá... nói như thế nào nhỉ, dù sao hai người khác trong tổ năm từ chức, với tổ trưởng xin nghỉ bệnh cũng là có chút liên quan đến cậu ta. Với lại cũng vì sợ cậu ta mệt, nên giám đốc rất ít phân công việc cho tổ năm, làm tổ năm bị gọi là "tổ thiếu gia". Cậu cũng họ Khương, nếu như cùng một nhà thì chắc cũng hiểu."
Nói đến đây, Bành Thần sợ mình bị phát hiện, hạ giọng nói, "Tình huống đại khái là vậy, cậu gặp cậu ta rồi thì cố gắng giữ khoảng cách, tôi chỉ nói được tới đây thôi, bảo trọng."
Dứt lời, hắn giống như tội phạm chạy trốn khỏi hiện trường, mau chóng rời khỏi phòng hồ sơ.
Nhưng thông tin này đối với Khương Hựu rất quan trọng, Khương Hựu chân thành cám ơn Bành Thần. Nhưng có điều Bành Thần đoán sai rồi, hắn có biết tên Khương Trạm Du, nhưng không hề có chút ấn tượng về người này.
Chắc là tiểu bá vương dựa vào gia đình để hoành hành đi... Khương Hựu vừa suy nghĩ vừa đi về vị trí của mình.
Trùng hợp, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, chỗ ngồi của Khương Trạm Du ở phía sau --- Đằng sau cái bàn để figure và các mô hình dễ thương là một thanh niên, vừa mới đến, đang cởi khăn choàng.
Tuổi thì cũng tầm mình, đại khái khoảng 23-24 tuổi, nhuộm tóc màu xám khói, nhìn đã biết là nhân vật không dễ chọc.
Bây giờ là mười giờ, đã qua giờ bắt đầu làm một tiếng, Khương Trạm Du mới lững thững tới làm, Khương Hựu nhíu mày trở về chỗ.
Vừa ngồi xuống thì thấy ghế mình trượt trượt, hơn nữa vẫn còn trượt về phía trước.
Khương Hựu không nhịn được quay đầu, thấy Khương Trạm Du dựa lưng vào ghế, chân gác lên trục bánh xe, khoanh tay ngủ bù.
Có thể nhận ra có người nhìn mình, Khương Trạm Du mở mắt, qua loa lấy lệ phất tay, "Hi, anh tới rồi."
Khương Hựu liếc mắt một cái, làm bộ không nghe, lấy điện thoại ra.
Ỷ cha mình có quan hệ huyết thống với Khương lão gia, Khương Trạm Du vẫn luôn nghênh ngang ở Đông Huy, làm gì có ai không nể mặt hắn đâu.
Coi như là cháu ngoại của Khương lão gia cũng không được --- Đúng vậy, hắn biết thân phận của Khương Hựu. Nhưng hắn biết Khương Hựu không cha không mẹ, đám cưới kia cũng chỉ là hình thức, chẳng có gì phải sợ!
Càng nghĩ về nét mặt Khương Hựu nhìn mình, Khương Trạm Du càng tức, cố ý đạp lên ghế đối phương hai cái.
Đáng tiếc người trước mặt vẫn chỉ lo nhìn vào điện thoại, không quan tâm tới.
"Mẹ nó." Khương Trạm Du văng tục, đứng dậy chồm người về trước, định xem Khương Hựu làm gì, tại sao không để ý tới mình.
Ngay sau đó hắn nghe thấy một tiếng quen thuộc, "Còn năm giây nữa kẻ địch đến chiến trường."
Người này lại chơi Vương Giả Vinh Hiển(1)!
1
(1) Chơi giống kiểu LOL.
Gặp người cùng sở thích, hắn lập tức quên đi sự bất mãn vừa rồi, nằm trên bàn xem. Thấy Khương Hựu lấy Lý Bạch ra, giọng mất kiên nhẫn, "Mười Lý Bạch chín món ăn, anh đừng đào hố đồng đội được không vậy?"
Thấy Khương Hựu chọn skin Phượng Hoàng, hắn lại trách móc, "Anh chọn Lý Bạch là vì muốn dùng cái skin này à?"
Khương Hựu bịt tai không nghe, nên cầm cái gì thì cầm cái đó, đánh thế nào thì đánh thế ấy.
Vì thế 15 phút sau –-
Trên màn hình hiện ra Lý Bạch bình A bốn phía đổi thành đại chiêu, thân hình bay trên không vọt về phía đối phương, ba bốn nhát chém chết xạ thủ và support của địch, một lần gϊếŧ cả đôi.
"Má má má má!" Con ngươi Khương Trạm Du run lên, thốt ra một tràng chửi thề.
Đại khái ngại hắn ồn, Khương Hựu lúc này cuối cùng cũng có phản ứng, vừa tiếp tục đánh tiếp viện của đối phương, vừa đứng dậy đi vệ sinh.
Để Khương Trạm Du đứng hình ngồi tại chỗ, nghe tiếng nhắc nhở gϊếŧ được năm mạng, dùng sức quẹt nước miếng, im lặng nuốt hai từ "dã cha(2)" vào bụng.
(2) Nếu gặp một người Đi Rừng (nhiệm vụ chính của người Đi Rừng là tiêu diệt các bãi quái rừng để kiếm tài nguyên và hỗ trợ để tìm kiếm lợi thế) giỏi, người chơi khác sẽ gọi họ là dã cha.
... jongwookislove.wordpress.com
Đúng như lời Bành Thần nói, cả ngày giám đốc cũng không phân việc cho tổ năm, Khương Hựu vừa đến cũng không tiện xin, nhàm chán ngồi chơi game cả ngày.
Từ lúc thấy Lý Bạch của hắn, Khương Trạm Du liền muốn bắt chuyện, nhưng bạn học Dữu tử không phải một dã cha có tình cảm, Khương Trạm Du há miệng là hắn đi, há miệng liền đi, làm tiểu bá vương khóc không ra nước mắt, bức bối tới nắm tóc.
Tối hôm qua bị Tra Tra Tiêu ngược, hôm nay ngược lại tiểu bá vương, trong lòng Khương Hựu thoải mái rất nhiều, về đến nhà khi lái xe vào đậu cũng ngâm nga lời thoại của Lý Bạch.
Chờ vào phòng khách, thấy góc tường trống không, mới ý thức được là không đúng ở chỗ nào.
- -- Con doll đâu?
Con doll to tổ bố của mình đâu?!
Hắn tự xưng là người hiểu Bùi Minh Tiêu, rất rõ đối phương sẽ không tự tay dọn mấy thứ này. Mà người làm trong nhà thì nếu không ra lệnh, bọn họ cũng sẽ không tự tiện đυ.ng vào, cho nên hắn mới dám an tâm để đó, chờ tối nay về mới dọn.
Sao, sao, sao không thấy nữa?
Tối hôm qua trước khi lên lầu mình còn cố tình đá nó vào thùng, người làm trong nhà rất biết phép tắc, chắc chắn sẽ không xem lung tung. Hắn gọi quản gia, "Bác Lý, cái thùng to để ở đây đâu rồi?"
"Cái thùng rất lớn phải không? Tối hôm qua cậu chủ đã nhờ người làm vườn dọn đi rồi."
Dọn đi? Đầu óc Khương Hựu mơ hồ, "Dọn đi đâu?"
"Tôi có hỏi là cần phụ không, nhưng cậu chủ nói không cần nên tôi về phòng ngủ, cũng không biết là dọn đi đâu. Chắc là để trong kho để đồ lặt vặt đi."
Bác Lý còn chưa dứt lời, Khương Hựu đã chạy vội tới kho. Chỗ này để rất nhiều đồ của hắn, có mua bị dư, có quà bạn tặng, đồng hồ nước hoa mỹ phẩm cái gì cũng có, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy con doll đâu.
Chẳng lẽ ném ra ngoài? Khương Hựu lại cẩn thận tìm một vòng xung quanh.
Tiếc là vẫn không thấy cái thùng đâu. Giống như mấy món đồ gợϊ ȶìиᏂ Tống Nam Kha tặng hắn vậy, biến mất không thấy tăm hơi.
1
... Mẹ nó, rốt cuộc là Tra Tra Tiêu kia đang làm gì!!!
Khương Hựu không có tâm trạng ăn cơm, ngồi xếp bằng trên thảm trước sô pha, vừa lướt điện thoại vừa chờ Bùi Minh Tiêu về, định gặp mặt hỏi cho rõ.
Kết quả chờ hơn một tiếng cũng không thấy bóng dáng đối phương, dưới tình thế cấp bách, hắn mở weixin lên: Anh, tối nay anh có về ăn cơm không?
Đối phương đáp rất nhanh: Không, tối nay có tiệc xã giao
Trà bưởi: Được, vậy em không chờ anh 😊
Mà anh, con doll hôm qua đâu rồi:-?
Tra Tra Tiêu: Nhận rồi
Trà bưởi: Nhận gì, anh đưa cho em đi, em muốn trả hàng
Tra Tra Tiêu: Tại sao lại muốn trả quà của tôi?
Nhìn thấy ba từ "quà của tôi", Khương Hựu hận không thể bay về quá khứ bóp chết cái thằng mở app taobao bấm vào cái shop kia.
Trà bưởi: Là em bị gài mà, em muốn trả hàng, sẽ tặng lại anh món khác sau
Tra Tra Tiêu: Chỉ tặng một món?
Có ý gì, là muốn thêm quà sao? Khương Hựu thoải mái nói: Dĩ nhiên không phải, tặng anh thêm một món, là hai món
Hai món? Bùi Minh Tiêu vẫn hỏi lại theo câu cũ.
Trà bưởi:... Vậy không được, hai món sao có thể bày tỏ sự áy náy của em, thêm một món nữa
Tra Tra Tiêu: Ba món?
Khương Hựu không thể nhịn được nữa, cắn răng nhắn lại: Năm món năm món, không thể nhiều hơn nữa!
Bùi Minh Tiêu có thể đoán được đây là cực hạn của nam sinh, cuối cùng cũng tha: Được, vậy thì năm món
Lúc này trên bàn cơm có người tinh mắt thấy Bùi Minh Tiêu bấm điện thoại, cầm ly rượu trêu ghẹo, "Là chuyện gì mà khiến Bùi tổng của chúng ta quên ăn quên uống thế?"
Giao dịch thành công, Bùi Minh Tiêu cất điện thoại vào, giọng lạnh lùng như thường, "Không có gì, mới lấy được năm hạng mục."
"Năm hạng mục?! Ở đâu, có lớn không, kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Tiền thì không kiếm được bao nhiêu..."
Bùi Minh Tiêu có thể tưởng tượng ra nét mặt của nam sinh lúc này, chắc chắn là mím môi cau mày, tức giận đến mặt và cổ đỏ bừng.
Không nhịn được cong khóe môi, "Nhưng mà rất thú vị."