"Không phải tìm cậu, cậu ấy tới tra cương."
Bùi Minh Tiêu vừa dứt lời, trong phòng lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó Khương Hựu nghe có người hỏi, "Tra cương nghĩa là gì?"
Những người ở đây đều là bạn của James, hầu hết là người nước ngoài, có mấy từ ngữ sẽ nghe không hiểu. Có người hiểu tiếng Trung giải thích, "Giống như đi kiểm tra vậy. Đại khái là ở trong hôn nhân hoặc quan hệ tình nhân, nửa kia tới kiểm tra xem bên này đang làm gì."
"Wow, ngọt ngào dữ ta, vậy bọn họ chắc yêu nhau lắm đi?"
"..." Yêu cái con khỉ!
Khương Hựu chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân chảy lên mặt --- Mình rõ ràng là tới bắt gian!
Nghe được hai từ "yêu nhau", trong mắt mọi người hiện lên sự hưng phấn, có vài người còn huýt sáo. Bọn họ biết Bùi Minh Tiêu đã lâu, sớm biết chàng trai anh tuấn này kết hôn rồi, nhưng chưa bao giờ gặp hay nghe hắn nhắc về nửa kia của mình.
Bây giờ nhìn lại, hắn không muốn nhắc tới, nhất định là không muốn chia sẻ với mọi người về cậu bé đẹp trai này.
Đồ keo kiệt!
"Ôi trời, bạn là người yêu của Bùi Minh Tiêu, duyên phận này quá kì diệu." James nhún vai, "Nhưng mà tôi bị tổn thương rồi, tôi tưởng bạn tới tìm tôi, tiếng Trung gọi là tự mình đa tình nhỉ?"
"Ờ..." Khương Hựu lúng túng giải thích, "Không phải tự mình đa tình, mà là một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa có thể gặp bạn, vừa có thể tìm tra, ờ ca ca, hoàn hảo cỡ nào."
"Oh my god, cậu ấy gọi Bùi là ca ca, không cần trả lời, tôi biết, bọn họ chắc chắn là rất yêu nhau."
"..." Khương Hựu hoàn toàn cứng họng, không nói được lời nào.
Trong tiếng ồn ào và trêu ghẹo của mọi người, Bùi Minh Tiêu vẫn ngồi im ở đó, sắc mặt lãnh đạm, trông không có ý muốn giải thích cho.
Cuối cùng vẫn là James đi ra giảng hòa, "Thôi thôi, đừng chọc hai người họ nữa, mặt Khương đỏ hết rồi. Mau hát đi, chúng ta không say không về, ok không?!"
Lần này không làm tròn được.
Con mắt nào của anh thấy mặt tôi đỏ?!
Khương Hựu tức giận đi vào trong phòng, người ngồi bên cạnh Bùi Minh Tiêu lập tức đứng dậy nhường chỗ. Khương Hựu vội vàng xua tay ý bảo không cần, sau đó bị James ấn xuống, bắt ngồi cạnh Bùi Minh Tiêu.
Coi như ở trên xe, hắn và Bùi Minh Tiêu cũng không ngồi gần đến vậy. Mùi gỗ quen thuộc tấn công, Khương Hựu thậm chí cho là mình bị sốt lại.
Đầu choáng váng.
Lúc này chuông cửa reo lên, người phục vụ xách cái xô ướp rượu vào với thêm một micro. Đồ đã đầy đủ, sự chú ý cuối cùng cũng dời khỏi hai người, tổ ong nhào ra cướp remote nhấn bài hát.
"Khương, hát đi nè."
James nhiệt tình rủ rê Khương Hựu, Khương Hựu chỉ chỉ cổ họng, ý nói mình đang bị đau họng không hát được.
Đối phương cũng không ép hắn, giơ tay lên vỗ theo nhịp cổ vũ. Một nhóm người hát hò, chơi chơi, Khương Hựu thở phào một cái.
Chỉ là ngồi bên cạnh là cục đá hình người, có chút mất tự nhiên.
Vì để phân tán sự chú ý, hắn lấy điện thoại ra, unblock Tống Nam Kha: Mày đang làm gì vậy?
1
Tống Nam Kha bình thường trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng lần này chờ ba phút mới thấy trả lời: Đang ra ngoài ăn mì [hình]
Nhìn sợi mì trong hình cùng với nước mì sóng sánh, phía trên là miếng thịt bò dày, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi thơm.
Khương Hựu không nhịn được xoa xoa bụng --- Sau khi tan ca thì về nhà ngủ, vừa dậy đã theo đuôi Tra Tra Tiêu tới KTV, trước đó chỉ uống một lon nước ngọt, chưa ăn bất kì cái gì.
Vốn không có cảm giác, giờ thấy hình thì bụng phản xạ theo điều kiện, thấy đói.
Sớm biết vậy thì không đi tìm anh ta, Khương Hựu lại tiếp tục block Tống Nam Kha.
2
Làm xong tất cả các bước, hắn nhận ra có người đang nhìn mình, lập tức trừng mắt, thấp giọng nói, "Nhìn cái gì?!"
Trong tưởng tượng của hắn, khi nói ra câu này sẽ mang khí thế "Mày nhìn cái gì & Nhìn mày đó" của đường phố Đông Bắc, kết quả bị nghẹt mũi với giọng khàn, đề-xi-ben giảm xuống phân nữa, âm cuối nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.
Có chút cảm giác hung hăng của em bé.
"Tôi đã từng nói với cậu." Bùi Minh Tiêu xoa mi tâm, "Không được nhõng nhẽo rồi mà."
Khương Hựu im lặng chốc lát, muốn đập đầu vô tường cho rồi.
Vì để bản thân không có xúc động gϊếŧ người diệt khẩu, hắn khoanh tay lại, dùng sức hất đầu đi chỗ khác.
Nhìn từ đầu tới chân cũng thấy nam sinh toát ra hơi thở "đừng ai đυ.ng vào bố", Bùi Minh Tiêu im lặng nhếch mép, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Khí thế khϊếp sợ bên cạnh biến mất, Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó James cầm rượu tới, "Khương, lúc nãy không chú ý tới cậu, xin lỗi."
"Không sao." Khương Hựu lắc đầu, "Các anh cứ chơi đi, khỏi để ý tới tôi."
James cười nói, "Không trách cậu với Bùi lại lấy nhau, hai người ai cũng là người tốt."
Người tốt?
Người nước ngoài này hình như có chút hiểu lầm về từ "người tốt" rồi, xem ra sau này phải dẫn người này đi xem mấy bộ phim tài liệu mới được.
Nhưng mà Khương Hựu không phản bác, vừa lúc hắn cũng có chút tò mò về chuyện James và Tra Tra Tiêu quen biết, hỏi, "Anh với hắn... ờ ảnh, làm sao quen nhau vậy?"
"Quen qua hội Sư Tử. Chắc là năm năm trước... hoặc sáu năm đi, lần đó quyên tặng là do cậu ấy tổ chức, chúng tôi gặp nhau như quen từ lâu, nói chuyện rất vui vẻ."
Hội Sư Tử là tổ chức từ thiện mang tính chất toàn quốc, trên cơ bản mỗi tỉnh đều sẽ có chi nhánh, Khương Hựu không nghĩ tới Tra Tra Tiêu nhìn vậy mà lại đi làm từ thiện, bị cảm làm đầu óc không nghĩ được, "Vậy tối nay các anh tới KTV cũng là làm từ thiện hả?"
"Dĩ nhiên không phải." James dở khóc dở cười, "Vợ tôi gần đây vì chuyện điểm số của Thiên Thiên mà lo lắng, vì để cho cô ấy vui, tuần nào tôi cũng rủ mọi người đi chơi, lúc thì đánh mạt chược, có lúc thì đi ca. Cô ấy rất thích Bùi cho nên tôi thường xuyên gọi điện cho cậu ấy rủ đi cùng."
James dừng một chút, "Nhưng mà tôi biết Bùi sẽ không từ chối. Lần nào cậu ấy cũng nói đây là lần cuối cùng, thế mà lần sau vẫn đến... Xin lỗi đã quấy rầy tới cuộc sống của hai người, sau này tôi sẽ kiểm soát thời gian hơn."
Trong ấn tượng của Khương Hựu, Bùi Minh Tiêu có đặc điểm lớn nhất là bận. Kể cả sáng nay trên đường đi làm, ngồi trong xe cũng đọc văn kiện. Trong hộc xe cũng để văn kiện, hai bên hông cánh cửa vẫn là văn kiện, văn kiện cả chồng cả chồng có thể quấn thành ba vòng.
Dưới tình huống này, người chưa bao giờ ca hát có thể dành ra chút thời gian tới KTV tụ họp, Khương Hựu cảm thấy... rất thần kỳ.
"Có điều lúc trước tôi không tin vào duyên phận, hôm nay thì tin rồi." James rót rượu cho hắn, "Nào bạn, uống một ly vì duyên phận của chúng ta!"
Nghe được hai từ "duyên phận" Khương Hựu có chút chột dạ, đảo đảo mắt, đưa tay cầm ly rượu.
Còn chưa chạm vào ly, một cái khay đột nhiên chắn chính giữa.
Trên khay là một tô mì thịt bò thơm ngon.
"Bị cảm không được uống rượu." Bùi Minh Tiêu hất cằm về phía Khương Hựu, "Ăn mì đi."
... jongwookislove.wordpress.com
Khay là do phục vụ bưng, bên người hơi lành lạnh, chắc là Tra Tra Tiêu vừa bắt người ta ra ngoài mua mì đem về.
Khương Hựu sợ run mấy giây mới nhận lấy tô mì, gắp một miếng ăn, sợi mì thấm nước súp đậm đà ăn rất ngon miệng, dạ dày trống rỗng từ trưa đến giờ cũng được lấp đầy.
Thấy Khương Hựu có mì thịt bò để ăn, mấy cô gái cũng rêu rao nói đói, James không biết làm sao mở app giao đồ ăn, nhưng mì được mang tới từ hình ảnh cho tới mùi vị cũng không bằng tô mì của Khương Hựu.
Người ta tới KTV để quẩy, người trong phòng này thì lại tụ tập ăn mì, ai không biết còn tưởng là một nghi thức kì lạ gì đó, ông chủ KTV thấy cũng không ngừng kêu giỏi đấy!
Cơm nước no nê, húp sạch nước dùng, Khương Hựu xoa xoa bụng --- Có điều lần này không phải đói, mà là no.
Trong phòng hầu hết đều là người đã đi làm, không thể thức khuya, thấy mọi người chơi xong rồi, James liền thu xếp gọi xe cho mọi người về nhà.
Sau khi thanh toán xong, James tiễn cặp phu phu Bùi Khương về trước. Thấy Khương Hựu lên xe ngồi rồi, hắn vỗ trán một cái, "Đúng rồi, Khương, cậu còn nhớ chúng ta gặp ở đâu không? Tôi ráng nhớ mấy ngày rồi vẫn không nhớ ra."
Đúng là chạm vào điểm yếu của người khác, tay giữ tay nắm cửa xe của Khương Hựu cứng đờ, nhìn James đứng trước mặt, lại nhìn Bùi Minh Tiêu ở phía sau lưng, chột dạ vô cùng, ánh mắt không yên.
Ngoại trừ mắt nhìn lung tung thì chân càng không yên phận, đạp đạp giẫm giẫm, dùng câu miêu tả sinh động thì là như "con kiến ở trên chảo nóng".
Lúc chân không yên thì lại có mặt Bùi Minh Tiêu, Bùi Minh Tiêu không biết làm sao rất muốn cười, mở miệng giải vây, "James, trễ lắm rồi, chúng tôi ---"
"Thật ra là tôi lừa anh!"
Khương Hựu cắt ngang lời Bùi Minh Tiêu, giống như hạ quyết tâm, nhắm mắt nói, "Lúc trước chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi cũng không quen anh. Tôi nói dối... tôi xin lỗi."
Thật ra thì một giây James giúp hắn phủi tuyết trên vai kia, Khương Hựu đã muốn thẳng thắn rồi. Đúng như lời cô bán hàng nói, James là người rất nhiệt tình, chân thành, không nên bị hắn lừa dối.
Chẳng qua khi đó Norns đang trong lúc nguy cấp, giải quyết xong tất cả hắn mới dám thẳng thắn nói ra.
Sau đó thì bị bệnh, đoán chừng bên trong cũng có mấy phần áy náy, cũng may là thuật lại chuyện sao chép là thật, hắn mới không đến mức không dám nhìn mặt James.
Giờ phút này đối phương lại đề cập tới, hắn thật sự không muốn tiếp tục lừa người ta, hít sâu một cái, "James, tôi xin nhận mọi sự trừng phạt, đánh tôi mắng tôi sao cũng được, kiện tôi để luật pháp trừng trị cũng được, chỉ cần có thể làm anh hả giận, tôi đều chấp nhận."
Mà James thì không đoán được, nét mặt phức tạp nói, "Tôi rút lại lời mình nói khi nãy, hai người có thể lấy nhau không phải vì là người tốt, mà vì đều là người gian xảo."
Tâm trạng của Khương Hựu trong nháy mắt chìm xuống đáy, mất đi một người bạn cảm giác khó chịu đến thế nào chỉ có bản thân biết. Nhưng hắn có một chỗ không đồng ý, "Tôi thừa nhận mình gian xảo, nhưng cái này không liên quan tới anh ấy, chính tôi làm sai thì do tôi chịu trách nhiệm."
Vào lúc này rồi vẫn có lòng bao che cho người khác, James trừng đôi mắt người Bỉ của mình, "Bạn, nếu như chồng bạn không bảo tôi ban ngày tới cửa hàng một chuyến, bạn nghĩ là hôm đó bạn gặp được tôi chắc?"
... Cái gì?
Khương Hựu mở to mắt, không dám tin vào lời đối phương.
Không trách cô bán hàng lại nói tần suất tuần tra quá cao, thì ra... Tra Tra Tiêu ở sau lưng giúp mình.
Trong lòng có đủ loại cảm xúc, Khương Hựu há miệng, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Babe, anh nói chuyện xong chưa?"
Lúc này phía sau vang lên một giọng nữ, là vợ của James tới gọi hắn về. Khương Hựu biết nếu lần này không nắm chắc cơ hội, sau này chắc cũng không thể nói xin lỗi với người ta.
Nhảy xuống xe, kéo người Bỉ định xoay người đi, Khương Hựu nói, "Xin lỗi James, hy vọng sự xuất hiện của tôi không phải là cơn ác mộng với anh."
Đêm đã khuya, các cửa hàng đã đóng cửa tắt đèn, mượn ánh sáng ảm đạm của trăng sao, Bùi Minh Tiêu phát hiện cánh tay của nam sinh hơi run lên.
Mà James cũng nhìn thấy, hắn im lặng hồi lâu, đôi vai căng thẳng sụp xuống, "Bỏ đi, tôi nghĩ rồi, so với gian xảo tôi vẫn thích tính tình thẳng thắn của cậu hơn, chuyện lần trước coi như bỏ qua. Nhưng mà tôi có một yêu cầu..."
Giọng của hắn ai oán, "Hai cái miệng của hai người làm ơn có võ đức(1) xíu đi, đừng có hợp sức đi gạt người nước ngoài chúng tôi nữa huhuhu!"
(1) Chỉ những hành vi của người học võ, lấy nhân nghĩa làm chuẩn, cách nói chuyện đến hành xử đều có phép tắc, quy củ.
... jongwookislove.wordpress.com
Nhận được sự thông cảm của bạn, Khương Hựu vui vẻ ôm đối phương nhảy nhảy, làm cho vợ của James trong một khoảng thời gian dài luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn Khương Hựu, không mời bọn họ ra ngoài chơi nữa.
Cho đến khi về tới nhà, sự phấn khởi của hắn mới qua đi, trước sau mới kịp phản ứng, mình thiếu người ta một lời cám ơn.
Quản gia có để đèn ngủ cho hai người, để không quấy rầy những người khác, Khương Hựu và Bùi Minh Tiêu không mở đèn phòng khách, mượn vầng sáng của đèn lưu ly đi về phía trước.
Khương Hựu đi theo sau Bùi Minh Tiêu, đạp lên cái bóng dài của đối phương, lần đầu tiên phát hiện, người này tuy tra, lạnh lùng, độc miệng, thích bắt nạt người khác, nhưng cái bóng nhìn rất... thuận mắt.
"Oh..." Khượng Hựu gọi một tiếng, "Anh ơi."
"Không cần cám ơn." Bùi Minh Tiêu vừa cởϊ áσ khoác vừa nói, cũng không quay đầu lại, "Tôi chỉ nói một câu, kết quả phía sau là do cậu cố gắng mà có được."
Nhưng nếu không nhờ một câu này, hắn không biết phải ngờ nghệch chờ ở cửa hàng của Undo bao nhiêu lâu mới gặp người quản lý, "Anh đừng từ chối, em, em biết nói lời cám ơn khơi khơi không có ý nghĩa, em sẽ chuẩn bị quà cho anh."
"... Quà?"
Bùi Minh Tiêu dừng bước, trầm ngâm chốc lát, "Tôi đột nhiên nghĩ tới."
Khương Hựu mơ hồ, "Hở?"
"Đêm giao thừa cậu nói muốn tặng quà cho tôi."
Khương Hựu: "... Hả?"
"Cậu không quên mất rồi chứ?"
Khương Hựu thề, "Không có!"
"Quên thì sao?"
Khương Hựu yếu ớt nói, "Là cún con..."
"Được." Bùi Minh Tiêu nhướng hàng lông mày trái, chìa tay ra, "Đưa cho tôi."
Hôm đó trăng rất sáng, đèn trên tường mang màu xanh lam, Bùi Minh Tiêu mặc một chiếc áo sơmi màu xám tro rất đẹp.
Bởi vì tức giận, Khương Hựu đã sớm quên mất chuyện đó rồi, hắn lúng túng cười cười, "... Gâu."