Khương Hựu thề, đó là ba mươi giây dài nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn đã đem Tống Nam Kha ra lăng trì một trăm tám chục lần vẫn không thể xóa đi sự lúng túng này.
Hắn chỉ có thể cứng đờ giải thích, "Đây là bạn tôi tặng, không phải tôi mua."
Bùi Minh Tiêu: "Ồ."
Khương Hựu nghe ra trong tiếng "Ồ" đó mang nghĩa "làm gì có người bạn nào", càng lúng túng hơn, "Anh không tin đúng không... Được, bây giờ tôi lập tức gọi cho Tống Nam Kha, chúng ta hỏi nó cho rõ ràng!"
Vừa nói, hắn vừa móc điện thoại ra, chẳng màng để ý tới Bùi Minh Tiêu có đồng ý không, gọi cho Tống Nam Kha.
Sau mấy tiếng chuông, đường dây được kết nối, Khương Hựu mở loa ngoài, hỏi, "Mày đang ở đâu?"
"Tao đang trên đường về, ủa..." Tống Nam Kha kinh ngạc hỏi, "Sao mày có thời gian rảnh gọi cho tao vậy, không làm chuyện đó đó với Bùi tổng hả?"
Hắn và Bùi Minh Tiêu sau khi kết hôn vẫn chia phòng ngủ, Khương Hựu nghẹn lời, "... Mày nói tiếng người giùm tao!"
"Thì tao đang nói tiếng người đây, tao hỏi là mày với Bùi tổng chẳng phải là hằng đêm sênh ca(1) hả! Bây giờ hai người là chia tay ngắn thắng tân hôn mà, đã củi khô bốc cháy chưa?"
(1) Hình dung cuộc sống xa xỉ của đế vương, hoang da^ʍ vô độ.
Hằng đêm sênh ca...
Sau tối hôm qua, hắn quả thật có ám chỉ tới, Khương Hựu chột dạ liếc nhìn Bùi Minh Tiêu.
"À... Tao biết rồi." Tống Nam Kha cười haha, "Mày đang muốn hỏi tao mấy thứ đó xài sao đúng hông? Tao chỉ cho, trước tiên thay quần áo, đừng cài nút lại, kẹp lên ngực. Sau đó mày thấy trái bóng có cái lỗ hông..."
"Tít---!" Khương Hựu cúp máy luôn.
Hắn cảm giác mình sắp chín rồi, nếu như bây giờ kẹp nhiệt kế cho hắn, chắc chắn không phải 100 độ thì cũng 80 độ.
Hắn đã hoàn toàn thử nghiệm cái gọi là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, nụ cười trên mặt càng cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, "À... ờ... Tống Nam Kha uống nhiều quá, anh đừng nghe nó."
Bùi Minh Tiêu: "Tôi không nên nghe cậu ta nói gì?"
Khương Hựu: "Chính là..."
"Hằng đêm sênh ca?" Bùi Minh Tiêu hỏi.
Khương Hựu: "..."
"Củi khô bốc cháy?"
Khương Hựu: "..."
Trong giọng nói của người này mang ý giễu cợt rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn giữ vững sự nghiêm trang, giống như hỏi rất nghiêm túc vậy.
Khương Hựu thẹn quá thành giận, bỏ lại một câu "Anh tin hay không thì tùy!" rồi đùng đùng đi thẳng lên lầu.
... jongwookislove.wordpress.com
Căn biệt thự có bốn tầng, tầng một là phòng khách, nhà bếp và phòng sinh hoạt; tầng hai là phòng của quản gia, đầu bếp với dì dọn dẹp; tầng ba là phòng cho khách, tầng bốn là hai phòng ngủ rất to.
Trưởng bối của hai gia đình thỉnh thoảng cũng đến đây, vì để đề phòng bị phát hiện, cả hai đều ở trên tầng bốn.
Gặp chuyện này, là ai cũng sẽ không ngủ được. Khương Hựu nhắm mắt lại nhưng vẫn nhớ tới gương mặt thiếu đánh của Tra Tra Tiêu, ngón chân co rút tới sắp chọt thủng ván giường.
Lăn qua lăn lại tới nửa đêm, hắn khát nước, xỏ dép xuống giường, rón rén kéo cửa phòng.
Trên cửa có treo cái gì, mở cửa ra làm nó vang lên tiếng sột soạt. Khương Hựu không có thói quen trang trí cửa phòng, bực mình mở đèn pin trên điện thoại lên.
Chỉ thấy bên trên treo một túi giấy màu trắng, trông chất liệu vừa dày vừa nặng, in chữ hình như là của một phòng đấu giá ở Thụy Điển.
Quản gia đã đi ngủ, cái túi này là ai treo không nói thì cũng biết.
Khương Hựu gỡ cái túi xuống đem vào phòng.
Mở đèn lên, xé băng keo niêm phong ra, bên trong là một chiếc hộp hình chữ nhật bẹt bẹt, trên hộp cũng in chữ như ngoài túi giấy, cũng đến từ phòng đấu giá.
Chiếc hộp được dán rất kỹ, Khương Hựu cẩn thận gỡ ra, sau khi nhìn thấy vật bên trong hộp, đột nhiên hắn thấy nó toát ra vẻ lạnh lùng hờ hững của Bùi Minh Tiêu.
Hắn đúng là không nên ôm bất kì mong đợi gì với Tra Tra Tiêu đó.
- -- Một bức tranh sơn dầu.
Cấu trúc lẫn ý cảnh đều rất đẹp, có thể nhìn ra là từ một chuyên gia. Đáng tiếc tuy hắn học về nghệ thuật, nhưng không hề có hứng thú với tranh vẽ.
Hắn thậm chí còn có thể nghĩ tới bức tranh này làm sao lại có --- Bùi Minh Tiêu xem tài liệu, đầu không ngẩng lên phân phó Quách Chiêu, "Tới phòng đấu giá kiếm món nào hợp để tặng thì lấy."
Vì thế Quách Chiêu mới chọn một món trông tao nhã thế này.
Khương Hựu ném bức tranh lên sô pha, không còn hứng thú đi lấy nước nữa, lấy giận trị giận, ai ngờ ngủ được thật.
...
Hắn có một giấc mơ, trong giấc mơ, những đồ vật gợϊ ȶìиᏂ chất thành ngọn núi, hắn hoảng loạn bỏ chạy, nhưng chạy thế nào cũng không thấy đường ra.
Đứng giữa sườn núi nhìn lên, Tống Nam Kha cầm micro trong tay, nói muốn phỏng vấn trải nghiệm sử dụng của hắn.
Nhìn xuống, thấy Bùi Minh Tiêu đứng khoanh tay, khóe miệng cong lên thành nụ cười giễu cợt ---
Khương Hựu bị dọa tới choàng tỉnh.
Chờ hắn đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, quản gia đã làm theo ý của Bùi Minh Tiêu, dọn hết mấy hộp quà vào kho. Hôm qua chất thành đống không xử lý, là vì không có ai dặn làm nên họ không dám đυ.ng, sợ vô tình làm hư đồ quý.
Cái hộp đựng đồ gợϊ ȶìиᏂ cũng không thấy đâu, Khương Hựu làm bộ như không có gì hỏi quản gia, "Bác Lý, bác có thấy cái hộp đồ bị ném tung đồ ra không, tối hôm qua nó nằm ở đây."
Bác Lý nhớ lại, "Không có, không thấy hộp nào bị tung cả, tất cả đều còn trong hộp nguyên."
Đồ của bọn họ quản gia sẽ không tùy tiện lấy, chẳng lẽ Bùi Minh Tiêu sợ mất mặt đã tự dọn rồi?
Nghĩ tới khả năng này, da đầu Khương Hựu tê rần, lập tức móc điện thoại block thẳng tên Tống Nam Kha thành sự thì ít bại sự có thừa kia.
...
Sắp đến hẹn lấy kim cương, Khương Hựu chỉ có thể mau ngốn đồ ăn sáng, lái xe tới trung tâm thương mại.
Nếu như trên thế giới này có cái gọi là ban hồi nhất thành(1), thì đó chính là phải xài tiền mồ hôi nước mắt của Tra Tra Tiêu. Lấy kim cương xong, hắn lại đi cà thẻ mua thêm hai đôi giày G.
(1) Câu này có nghĩa là: trong trận đấu bóng rổ, đội thua lật ngược tình thế nhưng trận đấu với chưa kết thúc. Trong trận bóng đá, đột thua san bằng tỉ số hoặc lật ngược tình thế cũng gọi là ban hồi nhất thành. Mình đọc xong cũng không hiểu lắm cách xài trong câu này, nên baidu giải thích sao mình ghi lại y vậy ;;)
Lúc đi ngang qua một cửa tiệm hàng hiệu, nghe bên trong có tiềng ầm ĩ, hình như là ai đó đang tranh cãi.
Khương Hựu theo bản năng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang nổi giận đùng đùng với cô nhân viên, sau lưng cô là mấy chị em gái cỡ ngang tuổi.
Trái đất tròn lại gặp nhau vào trường hợp quái lạ thế này.
Cô gái này hắn biết, là con gái của một cổ đông trong Đông Huy Jewelry, tên là Hứa Tri.
Coi như là cổ đông người ngoài duy nhất của Đông Huy Jewelry, tổ tiên của Hứa Tri từng giúp Khương gia đánh giang sơn. Mặc dù cổ phần không nhiều, nhưng ở trước mặt Khương lão gia vẫn có thể nói hai ba câu.
Khương Hựu đứng ở cửa nghe một hồi, nguyên nhân tranh chấp là vì muốn nhân viên để túi cho mình, Hứa Tri sẵn sàng trả theo mức 1:1.5. Kết quả nhân viên nói không có hàng sẵn, phải nửa tháng sau mới có.
Túi hiệu hàng hiếm đúng là không dễ mua, chuyện điều hàng từ nơi khác tới đương nhiên sẽ có. Nhưng Hứa Tri dẫn bạn bè theo, bị nhân viên đùa giỡn, khó tránh khỏi bị mất mặt.
Với lại tuy cô có xuất thân giàu có, nhưng cũng không tính là rất giàu, bình thường rất khó hòa nhập trong nhóm tiểu thư. Lần này không mua được túi, không biết sẽ bị cười bao lâu nữa.
Khương Hựu nhớ lại tình tiết trong quyển đam mỹ này: Khương Duy thay thế hắn, sau khi kết hôn với Bùi Minh Tiêu xong, vì để nịnh Khương Duy, các bạn bè thân thích đều thay nhau bỏ đá xuống giếng, chen lấn đùa cợt hắn. Hắn bị bệnh nặng như vậy, một phần cũng vì nguyên nhân đó.
Khi hắn chết thậm chí còn không có ai nhặt xác, vẫn là mấy chị y tá tâm thiện, gom tiền đưa hắn đi hỏa táng.
Mẹ nó...
Trời xanh cho hắn cơ hội này, hắn không thể đẩy mình vào tình cảnh tứ cố vô thân nữa. Người nên bị hỏa táng không phải hắn, mà là Tra Tra Tiêu đó!
Hắn đi vào trong cửa tiệm, "Xin lỗi đã cắt ngang, cô muốn cái túi nào?"
Hứa Tri nghe thấy tiếng nói thì quay đầu, thấy hắn thì hơi ngẩng ra, sau khi nhận ra là ai, cô qua loa lấy lệ chỉ lên kệ hàng, hơi có chút không muốn dính líu tới hắn.
Khương lão gia đã sắp đến tuổi về hưu, mấy năm nay bận rộn lo việc, xem ra là sắp nhường chỗ cho đời sau.
Trong số những người cháu của Khương gia, cháu đích tôn Khương Duy tâm tư kín đáo, thái độ làm người khiêm tốn, rất được đề cao. Kế tiếp là Khương Trì, tính tình tuy nóng nảy nhưng nghiệp vụ rất cao, thông gia cũng có gia thế hiển hách, cũng có lượng người ủng hộ nhất định.
Chỉ có Khương Hựu là thuộc dạng cháu ngoại, là con của con gái Khương lão gia sinh với một dân thường, sau khi cha mẹ qua đời mới được nhận về nhà họ Khương. Xuất thân vốn là thấp nhất, cộng thêm không nhờ cậy vào ai, căn bản không có ai chọn hắn.
Với lại nghe nói Khương Hựu và đại thiếu gia có hiềm khích, biểu hiện rõ lập trường, người ủng hộ Khương Duy cũng xa lánh hắn, Hứa Tri và cha cô cũng vậy.
Khương Hựu trông như là không nhìn thấy sắc mặt của Hứa Tri không tốt, cười nói, "Bao nhiêu đó tiền phải không? Được, mấy cô ngồi uống trà chờ một lát đi."
Đôi mắt của hắn rất sáng, trong veo như có thể nhìn thấy đáy, khi nhìn Hứa Tri vẫn rất bình thản, không có ý trêu đùa gì.
Hứa Tri không đoán ra hắn muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là người họ Khương, rất khó xoay người bỏ đi, chỉ có thể nhịn xuống, ra ghế nghỉ ngơi ngồi chờ.
Mười phút sau, cô nhân viên lúc nãy tranh cãi với cô áy náy đi tới bên cạnh, "Hứa tiểu thư, ở chỗ giám đốc có thể nhượng lại một cái từ những vị khách khác, Hứa tiểu thư có thể lấy luôn bây giờ."
"Thật sao...?"
Là Khương Hựu giúp đỡ ư? Với lại... Mình battle với nhỏ bán hàng bao nhiêu lâu cũng không lấy được, hắn chỉ cần mười phút!
Nhân viên: "Thật đó, vị khách vừa nãy đã thanh toán rồi, quý khách có thể lấy túi, không cần chờ nhập hàng nữa..."
Hứa Tri sợ run đứng hình tại chỗ.
Cho đến khi rời khỏi cửa tiệm, cô vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn.
Nhóm tiểu thư ồn ào muốn làm quen Khương Hựu, nhưng không biết hắn đã đi từ lúc nào rồi. Có một cô gái mang nửa ý hâm mộ, nửa ý cười nhạo chép miệng nói, "Ầy, chúng ta đều biết sức hấp dẫn là rất lớn, nhìn kiểu chi tiền rộng rãi của anh đẹp trai kia, chắc chắn là con nhà giàu rồi. Hơn nữa còn có thể tranh được túi từ khách hàng khác, có tiền cũng chưa đủ, phải có địa vị nữa. Thế nào, tiếp xúc thử không?"
Một người khác phụ họa, "Đúng vậy, trông dáng y như ngôi sao vậy. Mặc dù trông hơi non nhưng vẫn tốt hơn mấy cha mặt bự tai to, cậu không ra tay là chị em hốt đó!"
"Mấy cậu đừng có chọc cười tôi." Hứa Tri nói qua loa, "Người đó là bạn tôi... Đừng bàn tới người ta nữa, chúng ta đi xem thêm túi đi."
"Bạn? Bao nhiêu tuổi, có ai chưa? Thích nam hay nữ hay nam nữ cũng được? Lần tới đi chơi rủ theo đi."
"..."
Mấy chị em gái bên kia líu ríu với nhau, thì Khương Hựu bên này đã mang chiến lợi phẩm, lên đường tới chi nhánh của Đông Huy rồi.
Bùi gia cũng có lui tới với mấy nhãn hiệu xa xỉ, mượn thận phận của Bùi Minh Tiêu, chỉ là một cái túi thôi, quá dễ dàng lấy được.
Hắn tất nhiên biết Hứa Tri không muốn giao tiếp với mình, thanh toán xong liền đi.
Hắn không sợ số tiền này trôi vô ích, Khương Hựu cười khẽ.
Không lâu sau, bọn họ sẽ gặp lại thôi.