Bắn Lén Đúng Giờ

Chương 1.1

“Mấy ngày trước ‘Hình Thiên[1]’ đã tấn công hệ thống Chủ Thần.”

Ẩn Sĩ ngồingay ngắn trong quán trà, trên cổ áo của chiếc áo tay rộng để lộ ra vết thương đãđược băng bó:

“Chết mất năm mươi, sáu mươi người.”

[1] Hình Thiên là một nhân vật trong thần thoại Trung Hoa. Hình Thiên giành ngôi với Thiên Đế và bị chặt đầu. Sau khi bị chặt đầu vẫn không bỏ cuộc mà biến hai núʍ ѵú làm mắt, lỗ rốn làm miệng để sống sót.

“Hành động điên rồ.”

Tô Hạc Đình chấm ngón tay vào ly trà, vẽ mấy vòng tròn vô nghĩa lên bàn.

“Cái lũ AI kia nổ cũng chẳng chết đâu.”

“Cho phát nổ như vậy là muốn cảnh cáo chúng ta đây mà.”

Ẩn Sĩ nhân lúc uống trà mới hơi nghiêng người, hạ giọng nói:

“Tin tức chỗ tôi nói, lần tới ‘Hình Thiên’ ra tay sẽ nhằm vào mình đấy.”

“Chúng ta đều có hệ thống não-máy (1).”

Tô Hạc Đình nghiêng đầu nhìn về phía trung tâm quán trà, bên đó có mấy cô gái đang biểu diễn nghệ thuật trà đạo.

“Sẽ chết nhanh hơn.”

“Tôi bấm tay thầm tính thấy khó qua được nạn này.” Ẩn Sĩ uống cạn ly trà.

“Nếu mà không phải vẫn còn trận đấu, tôi đã chạy—”

Y mới nói được một nửa, Tô Hạc Đình đã nghe tiếng súng nổ. Viên đạn bay ra khỏi họng súng làm bằng thép carbon lạnh rồi xuyên qua giữa hai mày của Ẩn Sĩ, máu cùng não nổ tung tóe, vấy bẩn hết cả cổ áo của y.

“Móa.” Tô Hạc Đình thốt lên.

“Đệt cả lò nhà nó chứ!”

Cậu quyết định thật nhanh, rút dây nối trên đuôi mình ra.

Quán trà đột nhiên biến mất, Tô Hạc Đình mở to mắt, quay lại hiện thực. Trong phòng vẫn còn quanh quẩn mùi mì tôm, khác hẳn với trong thế giới ảo, nơi này dơ dáy bẩn thỉu chật chội, một tòa nhà thôi cũng có thể chen chúc cả ngàn người.

Hiện giờ đang là năm thứ 06 của thế giới mới, xã hội của loài người cũ đã bị hủy diệt trong chiến tranh, hệ thống AI trở thành “Liên minh Chủ Thần” chiếm cứ khu công nghệ cao của thế giới cũ, tham vọng muốn làm chúa tể thế giới mới và thuần hóa con người thành động vật bậc thấp hơn, những người trốn thoát

được gọi là người sống sót.

Những người sống sót đã xây dựng lên Khu sinh tồn phản hệ thống từ trên đám phế tích của loài người cũ, do một tổ chức vũ trang tên là “Hình Thiên” quản lý, ngoài ra họ còn phụ trách phát động tấn công đánh bom hệ thống Chủ Thần.

Tô Hạc Đình trở mình ngồi dậy trên giường, cậu vừa đổ chút mồ hôi, áo phông dính nhớp vào lưng hơi khó chịu. Nhưng cậu chưa kịp lau, bởi đã nghe thấy tiếng bước chân.

Mấy đôi ủng quân đội đang nhịp bước chỉnh tề kia dừng trước phòng cậu, sau đó đạp tung cửa phòng.

“Tôi khuyên mấy người tự quản mình cho tốt đi.”

Tóc mái đã lâu không cắt của Tô Hạc Đình lòa xòa trước mắt, chặn bớt ánh nhìn của cậu, câu nói tục đã sắp bật khỏi miệng lại bị họng súng chặn lại, biến thành tiếng cam đoan ngoan

ngoãn.

“—Tôi cũng sẽ quản mình thật tốt.”

“Đừng có lên mạng nói lung tung nữa.”

Người thủ lĩnh cạo trọc đầu, là một tên hòa thượng giả, hắn chắp tay trước ngực với Tô Hạc Đình, có vẻ thành khẩn khuyên ngăn.

“Lần sau cảnh cáo sẽ không chỉ đơn thuần là nát sọ trong thế giới ảo đâu.”

“Được rồi.” Tô Hạc Đình vâng lời.

“Con mẹ nó ông mang súng thì nói cái cóc gì chả được.”

Hòa Thượng rất hài lòng, lúc rời khỏi phòng còn không quên lễ phép nói:

“Làm phiền rồi.”

Tô Hạc Đình nhìn thấy mấy người kia đã đóng kín cửa phòng, nhưng lại không nghe thấy tiếng họ bỏ đi. Cậu ngồi ở mép giường, trong phòng không có cửa sổ, cũng không có ánh sáng. Cậu khom lưng trong bóng tối, chống người bằng hai tay, mắt cụp xuống, rồi lặp lại câu nói kia.

“Con mẹ nó ông mang súng thì nói cái cóc gì chả được.”

***

Lúc sáu giờ Tô Hạc Đình mở cửa, ngoài hành lang đã không còn Hòa Thượng.

Cậu khoác một cái áo mưa màu đen, đi qua bồn rửa mặt bằng nhựa ở sát vách, hướng về phía thang máy. Mỗi căn phòng cậu đi qua đều rất nhỏ hẹp, nhiều người đến cả bàn cũng chẳng có, chỉ đành ngồi xổm gội đầu trước cửa. Hình Thiên chỉ cung cấp tiêu chuẩn thấp nhất là một hệ thống mạng bị theo dõi cho

những người lai này.

Hiện giờ Tô Hạc Đình đang ở Khu sinh tồn phản hệ thống 03, còn có tên gọi khác là chợ đen.

Phần lớn người ở đây là người lai — những người này đã từng được cải tạo cơ thể trong thế giới mới, người sống sót được kết nối não mình với hệ thống được gọi là người lai. Bọn họ phải chịu sự giám sát cường độ cao của Hình Thiên, được sắp xếp ở hết vào chợ đen.

Tô Hạc Đình đã ra đến đường lớn, cậu đứng lại giao lộ chờ đèn đỏ. Mưa làm bẩn áo mưa của cậu, cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn qua ngọn đèn xenon trong làn mưa, thấy đấu trường cách đó không xa.

Ở cái thế giới nơi vật tư thiếu thốn này chỉ nuôi sống bản thân thôi đã khó, công việc toàn phải kèm theo đánh cược cả mạng sống và cả chất vấn về đạo đức, cạnh tranh lại còn kịch liệt. Đối với những người lai máy không phân biệt được rốt cuộc là con người hay là hệ thống máy móc mà nói, bọn họ không được người sống sót chào đón, nếu không phải là làm thuê những công việc nguy hiểm thì đều bán mạng ở đấu trường của chợ đen.

Trường đấu này bắt chước kiến trúc của đấu trường Rome trong thế giới cũ, diện tích rất rộng, có sức chứa đến gần mười nghìn người xem. Bên trong có camera ảo, có thể quay lại trận đấu để phát trực tiếp có thu phí. Vé vào xem thì đắt hơn, đủ cho người ta tán gia bại sản.

Giải đấu do Hình Thiên tổ chức, bọn họ dựa vào điểm tích lũy từ trận đấu để tiến hành xếp hạng chung cuộc cho tuyển thủ, bảng xếp hạng này cũng quyết định giá của tuyển thủ ở chợ đen.

Mỗi tuần Tô Hạc Đình phải vào đấu trường một lần, cậu kiếm cơm nhờ vào cái bảng xếp hạng này, ngoài ra cũng nhận làm thuê. Chỉ cần khách hàng ra giá đủ cao, dù là nhiệm vụ nguy hiểm cậu cũng có thể cân nhắc.

Đèn xanh bật sáng.

Tô Hạc Đình theo đám người băng qua đường, cậu tránh cửa chính của đấu trường, đi vào bằng cửa phía đông dành cho tuyển thủ.

Đấu trường thi bằng phương pháp giả lập trận đấu, cách này cần kết nối với não máy của tuyển thủ để kích hoạt hình ảnh 3D, bởi vậy mà còn có tên khác là “Esports” của thế giới mới.

Cái nguy hiểm của cuộc đấu kiểu này là dễ gây tổn thương cho hệ thần kinh của tuyển thủ, rủi ro tử vong tại chỗ còn cao hơn cả đấm nhau trong hiện thực, dù vậy nó nhờ vào tính kí©ɧ ŧɧí©ɧ và đa dạng cũng có thể gây bão trên thị trường livestream.

“Tiếp theo là cậu đấy!” Quản lý chụm tay hét lên với Tô Hạc Đình trong tiếng hoan hô ngoài trường đấu:

“Cậu chuẩn bị xong chưa?”

Tô Hạc Đình gật đầu.

Xung quanh quá đông đúc, quản lý đẩy mấy nhân viên công tác cản đường ra, tiếp tục gào muốn xé họng với Tô Hạc Đình:

“Vậy qua phòng chờ đi! Trận này sắp kết thúc rồi!”

Tô Hạc Đình thấy rất nhiều tuyển thủ ở phòng chờ, trong đó có cả đối thủ tối nay của cậu.

Titan là một gã đàn ông cường tráng cơ bắp, người gã cao gần hai mét, hai cánh tay làm bằng thép mô phỏng cơ bắp lồi lõm của con người, nhưng bên trong không đặc mà được cấu tạo từ những vi xử lý vô cùng phức tạp.

Gã là kiểu người lai điển hình của thế giới mới, đã trải qua mấy trăm trận đấu, tứ chi cực kỳ nghe lời tín hiệu từ sóng não được kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhờ điện cực, dù là trong giả lập hay ngoài hiện thực thì gã đều có thể phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.

“Này.” Một tay Titan bật lon bia, ánh mắt dính chặt vào người Tô Hạc Đình.

“Nghe nói đuôi của mày không khác gì đồ thật, bình thường còn phải rửa ráy cho nó hả?”

“Đúng vậy, thỉnh thoảng còn rụng lông cơ, phiền lắm.”

Tô Hạc Đình móc một viên kẹo cầu vồng ra ném vào trong miệng.

“Khuyên mày không nên bắt chước.”

“Tao sẽ không cắm đuôi vào mông mình đâu.”

Titan tu mấy ngụm bia.

“Nhưng tao cũng nuôi mấy con mèo giống mày rồi.”

Hắn nhe răng cười một tiếng với Tô Hạc Đình, tay bóp méo lon bia.

“Toàn một lũ điếm con trên chợ giao dịch, chưa thấy vào trường đấu bao giờ.”

Tô Hạc Đình ăn kẹo, có vẻ không nghe hiểu.

“Mày từng trải thật.”

“—Cho phép tôi dời ống kính đến phòng chờ!”

Người dẫn chương trình đang lơ lửng ở trung tâm trường đấu là một gã hề trang điểm rất đậm. Hắn vẫy tay, ra vẻ nhiệt tình chào hỏi tuyển thủ:

“Hãy nhìn vào ống kính kìa, không khí giữa hai

tuyển thủ đang vô cùng căng thẳng! Trận đấu của chúng ta vẫn chưa bắt đầu đâu.”

“Titan!”

Người xem trên khán đài gào lên theo nhịp.

“Titan! Titan!”

Titan có vẻ hài lòng, hắn thích nghe âm thanh này.

“Tuyển thủ Titan đã thắng mười chín trận liên tiếp, nếu thắng thêm trận này anh ta sẽ trở thành vua chuỗi mới!”

Người dẫn chương trình kích động người xem

trong trường đấu.

“Anh ta thường dùng cánh tay thép của mình xuyên qua cằm rồi bẻ gẫy cổ đối thủ, dùng thái độ nghiêm túc đó để đáp lại người xem, tặng

cho chúng ta một bữa tiệc thị giác mãn nhãn! Tôi rất chờ mong vào biểu hiện tối nay của Titan!”

Ống kính lia đến Tô Hạc Đình, người dẫn chương trình nói chậm lại.

“Đối thủ đêm nay của Titan là ‘Mèo Con’ người có điểm tích lũy đứng thứ năm mươi tám, là một người mới đây. Để tôi xem nào, Mèo Con cũng không tệ đấy nhỉ, thắng liên tiếp ba trận, để tôi cổ vũ cho cậu nhé.”

Hắn giơ tay lên bên gò má, dáng vẻ kệch cỡm.

“Cố lên meo!”

Một hồi la ó vang vọng trong trường đấu.

“Đến lúc rồi.” Người dẫn chương trình đã trở lại như bình thường.

“Chờ một chút, tôi đang thấy gì đây? Mèo Con thật là khác người! Cậu ta không cần dây nối với não bộ, bởi vì cậu ta có đuôi! Ôi trời ơi—”

người dẫn chương trình thốt lên một tiếng tan chảy.

“Cậu ta đáng yêu quá.”

Tô Hạc Đình cởϊ áσ mưa, để lộ cả người trong ánh đèn.

Đó là một con mèo.