Đánh Đổi (Đại Giới)

Chương 37: Cầu treo

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Bùi Phù tự có vòng xã giao của cô, giống như anh có một đám hồ bằng cẩu hữu, thậm chí là bạn tình mà cô không biết. Hôm nay anh mới chỉ nhìn thấy một Ninh Vị Thanh, khả năng về sau còn có Lý Vị Thanh, Vương Vị Thanh, Triệu Vị Thanh. Con gái của anh không thể nào không có người thích, chẳng lẽ anh đều muốn quản hết sao. Quản đến tận lúc cô kết hôn, anh phụ trách ra mắt sao.

Phải làm sao để tự tay cắt đoạn dây diều này đây… Nỗi thống khổ của anh vừa được yên tĩnh lại đinh tai nhức óc.

Nhưng Bùi Phù đã nhạy bén ngửi được sự chua xót của anh, mà cô sẽ không cho anh uống thuốc an thần nữa. Cô muốn Bùi Mẫn bắt đầu chấp nhận việc cô đã độc lập, mà Ninh Vị Thanh chính là cái chày gỗ thứ nhất cô dùng để gõ Bùi Mẫn. Như lời nói của Bùi Mẫn, cô đã trưởng thành rồi. Không có người nào không khát cầu sự tự do, yêu không phải là buộc chặt đến ngạt thở.

Thật ra Bùi Phù cũng không ngốc như trong tưởng tượng của Bùi Mẫn, Ninh Vị Thanh đúng là có hảo cảm với cô, nhưng chắc chắn chưa đến mức tình yêu nam nữ. Nhưng mà loại hảo cảm này cũng đủ để một người lạnh lùng như cậu, nguyện ý giảng đề cho cô, chỉ ra khuyết điểm của cô, cô sẽ không tử chối chuyện tốt này.

Bùi Phù luôn luôn có thể thu phục được người tốt với cô. Lúc trước Trang Tân Nghi cũng thế.

Trên người cô có một loại ma lực nào đó khiến cho người ta không tự chủ được muốn đến gần, yêu cô một cách vô tình, bởi vì bản lĩnh lớn nhất của cô chính là sự chân thành và nhẹ nhàng. Chỉ cần cô muốn, không người nào không bị cô đả động. Đồng thời, cô cũng đang sàng lọc người có thể tiếp cận cô, người xứng với danh người yêu cô. Đây là một loại tài năng.

Sự xuất sắc của cô nằm ở chỗ cô có thể cân bằng, đây là việc rất nhiều người cố gắng cũng không thể nào làm được. Chỉ cần lệch một chút về phía trái, nghiêng một chút về phía phải, không phải trà xanh cũng là loại không ai ưa.

Làm sao cô lại không hiểu trong lòng Bùi Mẫn nghĩ gì. Hai người bọn họ đều đi ở cầu độc mộc, đối với cô, Bùi Mẫn chính là nhà, nhà của Bùi Mẫn cũng chính là cô. Nhà không phải là phòng ở hoặc là một khái niệm hư ảo nào đó, mà là chỉ người.

Mà ở trên cái cầu treo này, chỉ cần có một người dám động đậy một chút, sẽ làm cho hai người cùng nguy hiểm. Trên cây cầu này không chứa được người thứ ba. Chỉ cần một người thành lập quan hệ thân mật với người khác, người còn lại sẽ rớt xuống vực sâu ngàn trượng, bị ném bỏ, cuối cùng không thể nhìn thấy bầu trời.

Bùi Mẫn lùi về sau, anh muốn cho cô cuộc sống tự do. Mà Bùi Phù lại tiến lên, bởi vì cô muốn trói buộc Bùi Mẫn. Nhưng biểu hiện của hai người lại tương phản.

Sau khi Bùi Mẫn về nhà thì trầm mặc nấu cơm. Anh còn đang mong mỏi Bùi Phù có thể hiểu anh, đến trấn an anh, dù là cô có lấy loại hình thức nào đi nữa. Nhưng mà không có, cô rất bình thản, thậm chí còn không ngủ chung với anh nữa, đêm nào cũng học đến 11:30 thì tự lên giường mình ngủ.

Hình thức ở chung này tiếp diễn đến một ngày trước đi cô đi trại hè. Lâu lắm rồi cô mới bước vào phòng ngủ của anh, hương thơm của cô lại lấp kín toàn bộ ổ chăn, nhiệt độ của cô lại một lần nữa đáp xuống cánh tay Bùi Mẫn.

“... Lúc con không ở nhà ba phải tự chăm sóc mình thật tốt.” Cô tựa vào l*иg ngực Bùi Mẫn nghe nhịp tim anh, không nhanh lắm, cơ ngực mềm mại bị cô gối lên, truyền vào người mình nhiệt độ cơ thể cao hơn của nam giới.

Bùi Mẫn nghe cô lải nhải mà buồn ngủ, trong thoáng chốc anh cảm thấy chân của cô đυ.ng phải thân dưới của mình, anh tranh thủ thời gian dịch người sang hướng bên cạnh. Sau đó bình an vô sự, một đêm ngon giấc.

Chỉ là anh không biết, con gái nằm ở trong ngực của anh làm chuyện gì xấu.

Bùi Mẫn, ba nên mừng là ba đã ngủ đi. Cô nghĩ.

Nếu không, ba thật sự sẽ gặp nguy hiểm đấy.