Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới
Bùi Phù bỗng nhiên đẩy anh ra, không quay đầu lại chạy trốn.
Mẹ nó. Cô chạy về phòng của mình thở dốc bên cánh cửa. Mẹ nó! Bùi Mẫn! Cả người cô mềm nhũn, Phù Phù suýt chút nữa thì quỳ xuống, cô ôm đầu gối núp cạnh cửa, đầu chôn thật sâu trong khuỷu tay.
Lỗ tai và gương mặt đều nóng hổi như phát sốt, cô sắp chết mất.
Lúc cô bị Bùi Mẫn bóp cổ hôn môi, rõ ràng anh không biết cô là ai, nhưng cô tình nguyện ảo tưởng một giây này anh biết là anh đang cưỡng hôn con gái của anh. Nụ hôn của anh mang theo sự mạnh mẽ giống như muốn gϊếŧ chết cô, cướp đoạt một chút thần trí cuối cùng còn sót lại và sự xấu hổ của cô, mãi đến khi cô vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Hoa mắt chóng mặt, thần trí mê mang giống như bị ép nhấn đầu vào trong biển, ngạt thở nhưng vẫn chìm vào, mắt không thể thấy tai không thể nghe, chỉ có thể bị anh cầm tù dưới thân, làm đủ trò xấu.
Nước mắt của cô trút xuống như mưa. Nhịp tim nhanh đến mức muốn xé toạc l*иg ngực, bay lên trời hóa thành một chùm pháo hoa, rồi lại yên tĩnh lụi tàn trong bóng đêm.
Ba, con phải làm gì bây giờ, cuối cùng, con vẫn không quay đầu được.
Bùi Mẫn, Bùi Mẫn.
Cô cắn cánh môi dưới bị mυ'ŧ sưng đỏ không chịu nổi, nước mắt mặn chát chảy vào trong miệng.
Con hận ba.
Đù má. Bùi Mẫn bò dậy từ trên giường, lập tức nhớ lại đêm qua mình đã làm chuyện tốt gì.
Anh nằm trên giường tuyệt vọng lăn lộn, im lặng thét lên kêu rên, cuối cùng châm cho mình một điếu thuốc, tay run run còn cầm không được bật lửa.
Anh không dám bước ra cửa phòng nửa bước. Hôm nay là ngày Bùi Phù nghỉ hàng tháng, cô ở nhà. Anh nghe thấy tiếng cô và dì Vương nói chuyện, hẳn là đang thảo luận buổi trưa hôm nay uống canh gì.
Bây giờ người Bùi Mẫn lạnh buốt, tay chân đều phát run. Đây không phải chuyện nhỏ, anh thực sự hôn con gái của mình, cho dù là dưới tác dụng của rượu, kiểu hôn như thế cũng không ổn. Anh không hút mà để nguyên vậy, đến khi bị bỏng tay mới giật mình ném đi.
Anh khom lưng xuống, ngồi xổm trên mặt đất. Mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay. Nên làm gì đây, làm sao giải thích với cô. Làm sao để chuyện này đi vào quá khứ. Lần này còn quá đáng hơn so với những lần vi phạm trước đó, trong lúc cô tỉnh táo đã bị anh... Vấy bẩn. Cô là con gái của anh, là huyết thống duy nhất còn sót lại, mười bảy năm chăm sóc, làm bạn sắp vứt hết cho chó ăn. Anh hung hăng tát mình một cái.
Làm sao bây giờ, mình phải làm gì bây giờ. Lúc này anh không phải Bùi tổng, anh ngồi xổm trên mặt đất không biết làm sao, cả người đều run rẩy.
"Ba." Bùi Phù mở cửa, nhìn người đang ngồi xổm trên mặt đất, quần áo ngủ qua đêm đã nhăn dúm - Bùi Mẫn: “Xuống ăn cơm."
Bùi Mẫn nhìn cô há to miệng, cuống quít dời ánh mắt.
Bùi Phù trong ánh mắt của Bùi Mẫn đi từng bước một tới gần anh, thậm chí trên cổ của cô còn lưu lại vết đỏ không tan do đêm qua bị anh bóp cổ. Cô nhìn người ba như con chó lớn ngồi xổm trên mặt đất, hình như anh đang sợ hãi, trong lòng có một loại cảm giác vui vẻ khi làm chuyện xấu.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc rối loạn của Bùi Mẫn.
"Không sao, ba." Cô nói: "Tất cả mọi chuyện chỉ là do ba uống say, con sẽ không để ở trong lòng."
Bùi Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, anh không dám hít thở, hốc mắt đỏ bừng, nhìn yếu ớt như vậy, giống như anh đã bị bản thân tra tấn đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ. Bùi Phù cụp mắt xuống, nhẹ nhàng sờ đầu của anh: "Không sao đâu."
Eo cô chúi thấp xuống, lúc Bùi Mẫn còn chưa kịp hiểu cô muốn làm gì thì cô hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước lên hai má của anh, hôn lên phía trên dấu tay bị anh hằn ra khi nãy.
Bùi Phù thật sự là rất từ bi, nụ hôn kia vốn muốn đáp lên môi của anh. Cô sợ anh sẽ điên mất nên mới tha anh một lần, nhưng xem ra một nụ hôn trên gò má này anh vẫn chịu được.