Doãn Biên Yên bị Lôi Tranh giam giữ rất nghiêm ngặt, Lôi Tranh đích thân dẫn Thúc Hàm Thanh đến nơi giam giữ tù nhân.
Cửa phòng mở ra, Doãn Biên Yên hướng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía họ, lớp trang điểm dày đặc trên khuôn mặt kiều diễm của cô thường ngày giờ đã trôi sạch lộ ra vẻ đẹp thanh tú trắng trẻo, mới nhìn đã biết tuổi cô vẫn còn rất trẻ.
Thẩm Hoàn đương nhiên vẫn tìm đến Lôi Tranh, thậm chí còn tính toán thời cơ tới cứu người, có thể thấy hắn có chút thật lòng với Doãn Biên Yên.
Doãn Biên Yên híp mắt: “Sao? Lôi tiên sinh đây có ý định đổi người ép tôi tuân theo sự sắp đặt của ngài?”
Thúc Hàm Thanh và Lôi Tranh hơi mạnh bạo đêm qua, trên người vẫn rải rác đầy vết hôn, hôm nay cậu đành phải mặc một chiếc áo cao cổ màu đen bên trong, bên ngoài khoác áo vest, ánh sáng le lói xuyên qua cửa sổ buồng giam, ở chóp mũi Thúc Hàm Thanh còn có một vệt sáng nhỏ rải xuống, cậu khẽ nhếch môi, thoạt nhìn có chút lưu manh xấu xa: “cô Doãn, hôm nay tôi đến không phải để gây sự, tôi đến là để giảng giải cho cô.”
Doãn Biên Yên lộ ra vẻ mặt do dự.
Thúc Hàm Thanh quay đầu liếc qua Lôi Tranh.
Lôi Tranh nhận được tín hiệu của cậu, hắn khoát tay, thuộc hạ của hắn liền chuyển vào một cái ghế dựa: “Anh ở ngay ngoài cửa, có vấn đề gì thì báo với anh.”
Dứt lời hắn liền rời đi, Doãn Biên Yên ngồi ở trong góc phòng, bóng trên người đổ xuống nền, đôi mắt cô rủ xuống, so với khí chất gái hạng sang lúc trước, giờ đây lạnh như băng, khiến cho người khác tránh xa cả ngàn dặm.
“Lôi tiên sinh cũng rất nghe lời anh.”
Ánh mặt trời chiếu vào trong, ấm áp mà lại ôn hòa, nó giống như một bức bình phong ngăn cách giữa bọn họ.
Bàn tay Thúc Hàm Thanh đặt trên lưng ghế : “cô Doãn, tôi không phải quân nhân, hôm nay chỉ là tôi có chút băn khoăn trong lòng từ lâu cho nên tìm cô để giải đáp.”
Doãn Biên Yên nói xong tôi chẳng biết gì cả, anh nên tìm người khác nói chuyện thì hơn.
Thúc Hàm Thanh giữ biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt, nhưng Doãn Biên Yên không thấy được khoảnh khắc cậu ngồi trên ghế, tự cắn môi nhưng không để lại chút dấu vết, eo đau nhức, Lôi Tranh đem cái ghế vào quả là ý tưởng không tồi.
“Thế này đi, cô Doãn tò mò về tôi không, cô Doãn có thể hỏi tôi một chuyện, tôi hỏi lại cô Doãn một chuyện.”
Doãn Biên Yên ngẩng đầu lên với vẻ mặt mệt mỏi, nhưng không thể không thừa nhận cô cũng có những nghi ngờ không thể tự mình giải đáp.
“Anh thật sự sẽ nói cho tôi biết.”
Thúc Hàm Thanh gật đầu: "Tôi lấy tính mạng của mình ra thề, nhất định sẽ cho cô biết."
“Vì sao lại muốn bắt tôi?”
Thúc Hàm Thanh nói: “Cô Doãn, sinh mệnh của tôi giống như bị rơi vào một vòng luẩn quẩn, bắt cô vì cảm thấy hẳn là cô có một vai trò quan trọng trong đó, có lẽ thân phận thật sự của cô là người giám sát, đối tượng giám sát là tôi và người bên cạnh tôi, làm cho tôi rất khó chịu.”
Đôi mắt Doãn Biên Yên ánh lên tia phức tạp, nhìn thấy biểu biểu cảm khó đoán trên khuôn mặt Thúc Hàm Thanh. Cậu không hề cảm thấy tức giận, ngược lại, cậu còn cảm thấy vô cùng hoang đường và khó hiểu.
“Cô Doãn, bây giờ đến lượt tôi, cô với Tang Mại, Thạch Lỗi có quan hệ gì?”
Doãn Biên Yên hơi hơi nghiêng đầu, trong ánh không giấu được vẻ đăm chiêu nhớ lại, nét mặt cao ngạo nhìn về phía thúc hàm Thanh: “Bây giờ chúng tôi là những người thân thiết nhất .”
Nói xong đôi mắt liền rủ xuống.
Người thân thiết nhất, cha mẹ? Người yêu? Anh em, không cần nói cũng biết.
Doãn Biên Yên ảo não tiếp tục hỏi: “Anh biết được bao nhiêu?”
Thúc Hàm Thanh không che giấu dù chỉ một chút: “Biết quyển sách kia chính là một âm mưu? Biết rằng các người không biết tên khốn nào sắp xếp người giám sát bên cạnh tôi? Hay là biết mục đích sâu xa của nhiệm vụ đó vốn dĩ không trong sạch?”
Doãn Biên Yên giật mình, giọng điệu như muốn giải thích gì đó: “Tất cả những nhiệm vụ này đều có lợi cho anh! Anh biết rõ ở cạnh mấy người đàn ông kia chính là tự tìm chỗ chết, như vậy mà anh vẫn còn chưa tỉnh ngộ? Anh còn nhớ anh đã chết thế nào không? Anh vậy mà còn có thể tha thứ cho Lôi Tranh? Vậy mà còn có thể ở cạnh mấy người đàn ông đó mà không hề hận một chút nào?”
Thúc Hàm Thanh đối diện với Doãn Biên Yên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: “Cô thực sự biết tất cả?”
Doãn Biên Yên bỗng nhiên im lặng.
“Nếu không phải Lôi Tranh, có lẽ bây giờ tôi lại bị bỡn cợt trêu đùa, anh ấy cũng có kí ức của kiếp trước.”
Doãn Biên yên nhìn hắn với ánh mắt ngờ vực, vẻ mặt ngẩn ngơ, dường như đã tìm ra được mấu chốt vấn đề.
“Thảo nào … thảo nào hắn vẫn thất bại…”
Doãn Biên Yên cắn môi, có lẽ cảm thấy đã được an toàn.
Thúc Hàm Thanh đứng dậy rồi ngồi xổm trước mặt Doãn Biên Yên: “Cô Doãn, hiện tại có thể nói cho tôi biết cô là ai không?”
Doãn Biên Yên: “Thúc Hàm Thanh, sao anh không chịu nghe lời, vì sao phải bận tâm nhiều như thế?”
Ánh mắt Thúc Hàm Thanh trở nên vừa nguy hiểm vừa lạnh băng, cậu từ trên cao nhìn xuống Doãn Biên Yên, châm biếm nói: “Các người mưu tính điều gì? Dựa vào đâu mà tôi phải ngoan ngoãn nghe lời, vở kịch mà các người dựng lên thật sự quá ngu ngốc!”
“Cô không muốn nói thì thôi, rồi có một ngày tôi sẽ tóm gọn cả nhóm các người, hiện tại thứ đó đã không còn ở trong đầu tôi, tôi rất muốn xem các người còn thủ đoạn nào.”
Doãn Biên Yên: “Anh nói cái gì? Mất rồi? Tại sao có thể như vậy?”
Thúc Hàm Thanh nở nụ cười trong thoáng chốc: “Đúng, mất rồi, không còn năng lượng. Tôi sẽ bắt hết tất cả các người, tôi không tin là không tra ra được gì.”
Khi cậu sắp đi ra khỏi buồng giam, Doãn Biên Yên đột nhiên nói: “Anh sẽ không muốn biết đâu.”
Bước chân của Thúc Hàm Thanh không dừng lại, sau khi cậu ra ngoài, bảo Lôi Tranh cùng quay về.
Lôi Tranh hỏi cậu nó tra khảo ra được gì không? Thúc Hàm Thanh lắc đầu, ghé vào tai hắn nói gì đó rồi hôn lên mặt hắn một cái, sau đó rời đi.
Cậu đi ra ngoài, thấy Vinh Hoa đang ngồi cạnh chiếc xe đỗ bên đường, cúi đầu chơi máy chơi game của Thúc Hàm Thanh, áo sơ mi màu xanh xốc lên một chút, hắn mảy may mặc kệ, cơ bụng rắn chắc mờ mờ lộ ra, các múi cơ đều đặn, đôi giày da màu đen giẫm giẫm trên mặt đất, đôi chân dài vô cùng hấp dẫn người ta.
Thúc Hàm Thanh đi qua, Vinh Hoa nhìn thấy cậu thì mắt sáng cả lên, để máy chơi game qua một bên rồi ôm cậu vào lòng.
Thúc Hàm Thanh đón nhận nụ hôn của Vinh Hoa, hòa vào mùi hương trên người hắn, ánh mắt của người qua đường khiến cậu thấy ngại ngùng trong chốc lát, khi hắn chuẩn bị hôn một cái nữa thì Thúc Hàm Thanh bỗng ngăn lại.
“Mặt của cậu bị làm sao vậy?”
Vinh Hoa đối mặt với kinh ngạc của Thúc Hàm Thanh, ngày đó hắn đã để Thúc Hàm Thanh bị bắt cóc, Lôi Tranh vừa đánh vừa mắng hắn, Vinh Hoa biết mình đuối lý nên chỉ có thể nhẫn nhịn, dù sao hắn vẫn muốn dựa vào Lôi Tranh để tìm Thúc Hàm Thanh.
“Lôi Tranh đánh, anh bị tên khốn Mộ Diệp bắt cóc, anh ấy mắng em là ngu xuẩn, trên người em còn có vài chỗ bị thương, khi trở về em sẽ cho anh xem.”
Giọng điệu Vinh Hoa như đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức, Thúc Hàm Thanh nhéo cánh tay mạnh mẽ đầy cơ bắp, vuốt ve khuôn mặt hắn mà thấy đau lòng, nói: “Anh ấy đánh cậu, cậu không biết trốn sao? Tôi trở về xoa bóp cho cậu.”
Vinh Hoa cọ cọ vào má cậu ra chiều thỏa mãn: “Anh là người tốt với em nhất.”
Thúc Hàm Thanh ngước đầu lên nhìn hắn: “Vinh Hoa, giúp tôi một việc.”
Vinh Hoa hôn cậu một cái vào môi: “Anh nói đi, lên núi đao xuống biển lửa em cũng sẽ giúp cho bằng được.”
“Giúp tôi bắt Mộ Diệp.”
YếnThần Quân tỉnh lại, Thúc Hàm Thanh từng đến gặp hắn một lần, lại bị người của hắn chặn lại nói tạm thời không tiếp khách, Thúc Hàm Thanh đành phải từ bỏ, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Nhưng ở góc khuất cậu không nhìn thấy, Yến Thần Quân với dáng người cao đang đứng bên cửa sổ, hắn hơi cúi đầu, phản chiếu một bên mặt với sống mũi cao. Đường nét khôi ngô này đáng được vẽ thành tranh. Làn da nhợt nhạt quá mức vì thế đôi mắt càng lộ rõ màu đen kịt.
Lúc này ánh mắt hắn lại lóe lên một tia sáng đã tắt từ lâu, bên trong phản chiếu bóng lưng của Thúc Hàm Thanh, tựa như ngọn lửa ấm áp giữa cơn gió lạnh thấu xương, che giấu niềm khát khao và tình yêu chỉ có bản thân mình biết.
Hai tháng sau.
Lôi Tranh một tay vịn trên tay lái, khẽ cắn điếu thuốc lá nhưng không hút, Thúc Hàm Thanh ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt sắc bén hơi hướng về phía thuộc hạ đang kéo Thạch Lỗi và Tang Mại đeo chiếc cùm điện tử đi về phía trước, Dịch Nhiên cũng đã bị Vinh Hoa bắt được từ một tuần trước.
Có loại cảm giác đè nén nặng nề không thể hiểu được trong ánh mắt Lôi Tranh: “Tại sao chỉ bắt được mỗi hai người.”
Vinh Hoa ở ngoài xe, có thể thấy hắn vừa mới trải qua một cuộc xô xát, trên tóc còn dính vài chiếc lá: “Mộ Diệp chạy thoát, anh ta thật sự rất cẩn thận, anh ta bị tôi đánh bị thương, có khi là đang kiếm chỗ nào phun máu rồi? Chắc chắn không trốn thoát được đâu.”
Nói xong lại liếc mắt quan sát sắc mặt của Thúc Hàm Thanh, thấy cậu không có phản ứng gì, hắn liền tiến đến trước mặt Thúc Hàm Thanh: “Anh, anh nhìn mặt em đi, có phải bị tên khốn Mộ Diệp đó làm cho hốc hác rồi không?”
Với sức chiến đấu của Vinh Hoa, rất ít thuộc hạ có thể làm hắn hài lòng. Thực ra Thúc Hàm Thanh cũng không biết chính xác dị năng của Mộ Diệp mạnh đến mức nào.
Một bàn tay xoa nhẹ lên đầu Vinh Hoa, phủi lá cây đi cho hắn, Thúc Hàm Thanh nói: “Không có, vẫn rất đẹp trai.”
Thúc Hàm Thanh mở cửa xe, Lôi Tranh hỏi cậu đi xuống làm gì.
Thúc Hàm Thanh tiện tay lấy khẩu súng từ hắn: “Đi bắt người.”
Lôi Tranh nhíu mày: “Đừng gây rối, chúng ta cùng đi đi.”
Thúc Hàm Thanh thò tay giật lấy điếu thuốc trên miệng Lôi Tranh, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Em muốn tự đi bắt anh ấy.”
Một mình Thúc Hàm Thanh đi sâu sâu trong rừng, khi cậu đi xuống sườn dốc thì bị trượt chân rồi ngã xuống rơi vào một vũng bùn.
Cậu chật vật ra khỏi vũng bùn, có cảm giác đau nhức truyền đến cẳng chân, cả người cậu rất bẩn lại khó chịu trông có chút thê thảm.
Thúc Hàm Thanh dùng dị năng rửa sạch chân, kéo ống quần lên mới biết mình bị thương, máu theo vết nước đồng loạt chảy xuống.
Cậu cảm thấy rất đau, có điều Thúc hàm Thanh chỉ ngồi ngẩn ngơ dưới đất chứ chẳng vội băng bó vết thương.
Qua một lúc lâu, có một giọng nói vang lên từ phía sau: ‘’Em muốn để máu chảy thành sông luôn sao?”
Thúc Hàm Thanh nói bị trẹo chân rồi.
Trên mặt Mộ Diệp không biểu lộ cảm xúc, hắn đi tới, nửa ngồi xổm cạnh chân Thúc Hàm Thanh, cúi đầu nghiêm túc băng bó vết thương cho Thúc Hàm Thanh, để lộ ra phần gáy phía sau.
Hắn ngẩng đầu: “Em chạy vào đây một mình làm gì?”
Thúc Hàm Thanh: “Bắt anh.”
Mộ Diệp bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn đứng lên: “Còn đi được không?”
Thúc Hàm Thanh lắc đầu, vươn tay ra chiều muốn được bế, Mộ Diệp thế thế xoay người bước vài bước, Thúc Hàm Thanh nhìn theo bóng dáng hắn. Cuối cùng Mộ Diệp vẫn quay lại bế cậu lên.
Thúc Hàm Thanh ôm cổ hắn, hỏi hắn mấy ngày nay làm gì? Vì sao lúc trước lại muốn bắt cậu? Mộ Diệp không nói gì chỉ im lặng.
Đến khi Mộ Diệp muốn đặt Thúc Hàm Thanh ở một nơi khô ráo: “Bọn họ sẽ tìm đến đây rất nhanh.”
Thúc Hàm Thanh nhất quyết không buông tay, nhìn vào mắt hắn: “Mộ Diệp, anh lại muốn đi sao? Em đã bắt hết bọn họ rồi.”
Mộ Diệp đang cố giữ bình tĩnh, muốn bẻ gãy ngón tay Thúc Hàm Thanh nhưng hắn nói chuyện vẫn rất dịu dàng: “Từ giờ về sau đừng tự làm mình bị thương nữa.”
Thúc Hàm Thanh đột nhiên ôm eo Mộ Diệp, vùi mặt vào hõm cổ hắn: “Đừng đi được không?Em rất nhớ anh.”
Nét mặt của Mộ Diệp nét mặt có chút giao động, tay muốn chạm vào gáy Thúc Hàm Thanh, bước chân cũng chậm hơn, đột nhiên có cảm giác đau buốt dồn lên cổ. Sau đó hắn bị đẩy ra.
Có thể làm cho Mộ Diệp nới lỏng cảnh giác thì chỉ có duy nhất một mình Thúc Hàm Thanh làm được.
Khoảnh khắc Mộ Diệp ngã xuống, hắn nhìn thấy Thúc Hàm Thanh đứng dậy, ném chiếc kim gây mê trong tay xuống, cúi đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt lạnh lẽo như màu tuyết trắng.
Đánh gãy chân trói lại bên mình, không phải sẽ không chạy thoát được sao?