Sau Khi Pháo Hôi Thảm Nhất Trong Sách Tận Thế Trọng Sinh

Chương 27: Thật sự không hề có cảm giác gì sao?

Thúc Hàm Thanh bị Lôi Tranh không còn lý trí ôm chặt đến gần như rụt vào ngực của hắn, dùng sức đẩy ra cũng không hề hấn gì, cảm xúc thay đổi quá nhanh với sự mệt mỏi dị năng bị rút ra khiến cho cậu thậm chí không kịp nói cái gì đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Chờ khi tỉnh lại, Thúc Hàm Thanh mở mắt, mu bàn tay đυ.ng vào áo sơ mi màu xanh xám của Lôi Tranh, bộ quần áo tôn lên vóc dáng cực tốt của hắn, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của người đàn ông trưởng thành xuyên qua lớp quần áo truyền đến.

Lôi Tranh đang ngồi ở đầu giường, trong phòng còn thoang thoảng mùi thuốc lá, cằm căng chặt, đầu ngón tay còn có một đốm lửa lập lòe, thấy cậu tỉnh thì liền dụi tắt.

Lôi Tranh cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt dần sâu, cúi người vòng tay qua ôm cậu, giọng có có chút khàn khàn hỏi: “Tỉnh rồi? Còn khó chịu không?”

Thúc Hàm Thanh lắc đầu.

Ngay sau đó, hơi thở nguy hiểm liền ập vào trước mặt, trong mắt Lôi Tranh không kiềm chế được cảm xúc, cúi đầu hôn cậu hết cái này đến cái khác, nhiệt độ nóng như thiêu đốt chạm vào sườn mặt của Thúc Hàm Thanh, Thúc Hàm Thanh do dự một chút vẫn là vươn tay phải sờ sờ đầu tóc Lôi Tranh.

Tim của Lôi Tranh như bị một sợi lông vũ cào vào, hắn liếʍ môi, xoa xoa da thịt dưới lòng bàn tay một chút, yết hầu lăn lộn: “Cưng à, em biết không? Anh không dám nhắm mắt, anh sợ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Sau khi Thúc Hàm Thanh im lặng một lúc lâu thì chỉ chính mình, phức tạp mà lắc đầu, cậu không biết ngài cốt truyện giám sắt cậu thế nào, cậu không dám dễ dàng nói rõ.

Nhưng điều đáng để an ủi chính là ít nhất trên thế giới này còn có một người biết được chân tướng.

Lôi Tranh nâng mặt cậu, vội vàng nói: “Anh đã xem quyển sách kia, cũng biết chúng ta đang ở cái thế giới nào.”

Thúc Hàm Thanh nắm tay của hắn.

“Thả lỏng, anh biết hiện tại em đang lo lắng, em hãy cẩn thận suy nghĩ một chút, người không xuất hiện ở trong quyển sách kia, nhưng lại thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh chúng ta là ai, có lẽ những người đó mới là người đứng sau thao túng chân chính.”

Thúc Hàm Thanh kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lộ ra một vẻ mặt không thể tin tưởng.

“Em nghĩ đến ai?”

Thúc Hàm Thanh chậm rãi nói: “…… Sao có thể là cậu ta.”

Tang Mại.

Người đầu tiên Thúc Hàm Thanh nghĩ đến chính là Tang Mại.

Cái tên Tang Mại chưa từng xuất hiện trong quyển sách, trước đó Thúc Hàm Thanh chưa từng nghĩ đến, chỉ là kiếp trước anh ta có xuất hiện ở bên cạnh bọn họ, bọn họ cùng nhau vào sinh ra tử, anh ta đối xử rất tốt với Thúc Hàm Thanh, cũng đối xử rất tốt với các thành viên trong tiểu đội, làm việc mọi mặt đều chu đáo, là người rất tốt, Mộ Diệp cũng rất tin tưởng anh ta.

Hiện tại xem ra, anh ta không phải kiểu chỉ xuất hiện trong một câu, sao có thể không tồn tại ở trong sách.

Sao lại là anh ta.

Đúng vậy, ngài cốt truyện là máy móc.

Ngay từ đầu, khi Thúc Hàm Thanh giao lưu với nó thì đã có thể nhìn ra sự chậm chạp, nó lại không hiểu lòng người, nó rõ ràng không hiểu cái gì cả, còn vụng về mà muốn tìm hiểu nhân loại, thậm chí sau đó còn nhiều lần xác nhận với cậu là có phải Vinh Hoa yêu cậu hay không, ban đầu cũng có thể bị cậu gạt rất dễ dàng, hiện giờ càng không có động tĩnh, chỉ khi nào Thúc Hàm Thanh chủ động gọi nó thì mới trả lời.

Có những thứ chỉ có con người mới đồng cảm được, máy móc làm sao hiểu được.

Có lẽ ngài cốt truyện cũng chỉ là một công cụ?

Tang Mại vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, cơ hồ từ lúc cậu trọng sinh cho tới nay đều có thể thấy anh ta trong rất nhiều cảnh.

Hình như anh ta đều tồn tại ở mọi điểm cốt truyện trước khi vào căn cứ.

Doãn Biên Yên bên cạnh Lôi Tranh, Dịch Nhiên bên cạnh Yến Thần Quân, còn có Thạch Lỗi mới xuất hiện.

Trong quyển sách kia hoàn toàn không có tên của bọn họ, nhưng bọn họ lại theo như lẽ thường mà xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.

Kiếp trước không có Doãn Biên Yên, tại sao kiếp này lại có?

Mọi nghi hoặc đều tràn ngập ở trong đầu Thúc Hàm Thanh.

Lôi Tranh như là nghĩ tới cái gì: “Doãn Biên Yên? Sự xuất hiện của cô ta rất tài tình, anh nói mà, lúc trước cô ta một hai phải đi theo anh đón Yến Thần Quân về căn cứ.”

“Cô ta là ai? Kiếp trước tôi chưa từng thấy người này ở bên cạnh anh.”

Lôi Tranh nói: “Thân phận của cô ta rất thần bí, cụ thể anh chỉ biết cô ta là tình nhân của một cấp cao trong căn cứ, một vai rất khéo léo.”

Thúc Hàm Thanh nhớ tới cảnh tượng khi gặp Doãn Biên Yên, không khỏi dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Lôi Tranh.

Lôi Tranh: “…… Em đang nghĩ cái gì? Tuyệt đối không phải như em nghĩ đâu!”

Thúc Hàm Thanh không thèm nghĩ đến người phụ nữ kia nữa, nhưng cảm thấy sau lưng ớn lạnh: “Nếu thật sự là Tang Mại, Mộ Diệp…… khi tôi rời đi Mộ Diệp còn không trở về, rõ ràng anh ấy nói với tôi nhiệm vụ kia chỉ cần một tuần, nhưng còn chưa về nữa.”

Nhắc tới Mộ Diệp, trong mắt Lôi Tranh hiện lên một tia chột dạ: “Em lo cho anh ta làm gì, không có mấy người có thể được hời dưới tay của anh ta đâu.”

Ánh mắt Thúc Hàm Thanh hiện lên sự lo lắng: “Hễ là chúng ta lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện trong sách thì sẽ bị chúng nó xóa số liệu, Vinh Hoa bị…… tôi bị khóa với một thứ, nó theo dõi tôi, bảo tôi nhất định phải đi theo cốt truyện, nhưng gần đây nó vẫn im hơi lặng tiếng, trước kia hình như nó vẫn luôn có mặt, gần đây chỉ khi nào tôi gọi thì nó mới đáp lại.”

Giống như ngài cốt truyện đã bỏ cậu rồi.

Lôi Tranh nghĩ thầm thảo nào từ sau khi Vinh Hoa trở về đã không đúng rồi, hắn còn tưởng rằng là thằng nhóc đó còn trẻ, yêu hận đến nhanh đi cũng nhanh, hóa ra là bị xóa số liệu, làm hắn phí công vui mừng.

“Chúng nó còn nói điều kiện gì với em không?”

Thúc Hàm Thanh lắc đầu, Lôi Tranh nhíu mày hừ lạnh: “Chúng nó là thần sao? Muốn điều khiển chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta phải sống theo kịch bản của chúng.”

“Tang Mại còn ở bên cạnh Mộ Diệp.”

Thúc Hàm Thanh lo lắng sốt ruột, cậu muốn xuống giường: “Chúng tôi để giáo sư Yến thí nghiệm thuốc trên người tôi rồi cứu Vinh Hoa trước, nhất định bây giờ cậu ấy rất khó chịu, sau đó tôi cần phải đi tìm Mộ Diệp.”

Lôi Tranh nhướng mày, cả người đột nhiên sinh ra một tia xâm lược, hắn kéo Thúc Hàm Thanh về bên người, bóng dáng cao lớn bao phủ Thúc Hàm Thanh, khuôn mặt ngược sáng che khuất bóng mờ thật sâu, nâng mặt của cậu, giọng điệu buồn bã: “Em lo lắng cho bọn họ, sao em không hỏi xem anh thế nào? Cho dù chỉ là một câu, cho nên trước đó em ghét anh như thế là vẫn luôn là hận anh.”

Nỗi đau trong mắt Lôi Tranh bị đè nén đến mức tận cùng, hắn lẳng lặng mà nhìn Thúc Hàm Thanh, như là tội nhân đang chờ đợi tuyên án.

Hàng lông mi dài như lông quạ bao quanh con ngươi đen nhánh của Thúc Hàm Thanh, cậu ngước mắt, giọng điệu không nhịn được run rẩy: “Lôi Tranh, đúng là tôi hận anh, anh nhất định không biết bị tia sét tím của anh đánh sẽ đau đến thế nào đâu.”

Lôi Tranh nặng nề hít một hơi, hốc mắt có chút đỏ lên, lắc đầu: “…… Xin lỗi, anh thật sự không biết…… Thật sự không biết…… chỗ đó có em, sau đó anh tận mắt nhìn thấy em nằm trong vũng máu ở nơi đó.”

Khi Lôi Tranh nói tới đây, đầu ngón tay đã nắm chặt đến trắng bệch: “Lúc ấy, thuộc hạ của anh không ai dám lên tiếng, anh mới biết được khi con người khó chịu đến cực điểm là sẽ không khóc, anh không biết phải làm sao? Trước kia khi anh còn nhỏ, anh làm hỏng đồ chơi thì rất lo lắng, buồn rầu, mẹ nói với anh có thể sửa lại như ban đầu, nhưng em bị anh làm hỏng rồi, anh không biết phải làm sao nữa…… không ai có thể giúp anh……”

Thúc Hàm Thanh có thể tưởng tượng ra sự mờ mịt và suy sụp tinh thần của Lôi Tranh lúc ấy, nhưng thực ra kiếp trước cậu quen biết Lôi Tranh, người đàn ông này này vẫn luôn nắm chắc thắng lợi, ngồi tít trên cao.

Thúc Hàm Thanh nói giọng khàn khàn: “Cho nên anh cũng không muốn sống nữa sao?”

Lôi Tranh giơ tay ôm lấy eo của cậu, ngực dán ngực, tựa như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, hắn theo lẽ thường nói.

“Đúng vậy, em nhất định không thể tưởng tượng được trước đó anh còn muốn làm phản đám già kia, dẫn em xa chạy cao bay, lúc ấy anh nghĩ, em nhất định sẽ tức giận, anh nên bắt trói em về khi đến chỗ của Giang Cô mới đúng, anh nên mặc kệ em sẽ hận anh, sẽ ghét anh, anh nên nhốt em ở trong l*иg sắt, dù có thế nào cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của anh, sau đó…… anh cảm thấy làm như thế không ý nghĩa chút nào, rất nhàm chán.”

Trên người Lôi Tranh mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, hơi thở nóng rực phả vào sau tai và gáy của Thúc Hàm Thanh, có mấy lời nói ra từ trong miệng hắn, Thúc Hàm Thanh biết hắn thật sự đã từng định làm thật.

“Nhưng hiện tại đã không phải kiếp trước, Lôi Tranh, tôi không muốn hận anh nữa, hơn nữa tôi đã có Mộ Diệp, tôi không muốn phụ lòng của anh ấy.”

Trong mắt Lôi Tranh hiện lên một tia mờ mịt, sau đó hắn buông tay, đôi mắt đen yên lặng nhìn Thúc Hàm Thanh, giống như một con chó lớn có màu lông tối: “Em thật sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”

“Thật sự không hề có một chút cảm giác nào sao?”

Bên trong ánh mắt mang theo tủi thân và đau khổ.

Nhiệt độ hơi lạnh in ở sau eo, dần dần trở nên nóng bỏng, da thịt bị phác hoạ vuốt ve, eo Thúc Hàm Thanh có hơi mềm, hắn rũ mắt.

Chỉ nghe thấy Lôi Tranh nói tiếp: “Còn Vinh Hoa thì sao? Nếu cậu ta tỉnh lại, em cũng có thể nói như thế với cậu ta sao? Hay là chỉ tàn nhẫn với một mình anh thôi.”

Đầu ngón tay mang vết chai mỏng lướt qua eo, Thúc Hàm Thanh run rẩy: “…… Đừng nói nữa, tôi không muốn nói chuyện này nữa.”

“Được.”

Lôi Tranh ngồi xổm xuống ở trước mặt Thúc Hàm Thanh, tự tay mang giày cho cậu.

Cơ thể người đàn ông trước mặt căng thẳng như một cây cung cổ áo sơ mi cởi vài nút, ẩn hiện l*иg ngực cường tráng, đôi tay không có những miệng vết thương dữ tợn đáng sợ kia nữa.

Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm, sao có thể không có cảm giác với người đàn ông này chứ.

Là Lôi Tranh đã tự tay dẫn cậu từ một cậu nhóc ngây thơ chưa trải sự đời bước vào thế giới người lớn chân chính, cậu đã từng nổ lực nhiều như vậy cũng là vì muốn nhận được sự công nhận của hắn, trong ánh mắt nhìn hắn cũng đã từng tràn đầy sự sùng bái và tin tưởng, chỉ là vận mệnh trêu ngươi.

Lôi Tranh nói hắn sẽ ngầm điều tra, bảo Thúc Hàm Thanh đừng lộ ra mà cứ đi theo kịch bản trước.

Thúc Hàm Thanh gật đầu.

Sau đó Thúc Hàm Thanh thử gọi ngài cốt truyện, nhưng đều không có hồi âm.

Yến Thần Quân cho tiêm thuốc cho cậu, Thúc Hàm Thanh cởi cúc áo, lộ ra bả vai trắng nõn vẫn còn hoa văn lôi, chỉ là màu sắc của hoa văn kia đã nhạt đi rất nhiều, Lôi Tranh ở một bên nhíu mày, nhịn không được đi qua kéo áo lên một chút: “Có cần phải kéo xuống như thế không.”

Yến Thần Quân nhìn Lôi Tranh như nhìn một tên bị bệnh tâm thần, Thúc Hàm Thanh lại cố ý kéo xuống một chút: “Anh đứng yên đó đi.”

Lôi Tranh banh mặt, vẫn ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Yến Thần Quân nhẹ giọng trấn an cậu: “Sẽ không đau lắm, một hồi là ổn, có phản ứng gì không ổn thì nói tôi.”

Thúc Hàm Thanh gật gật đầu.

Bên này vừa xong, Lôi Tranh liền gấp không chờ nổi tiến lên cài cúc áo lại cho Thúc Hàm Thanh.

Thúc Hàm Thanh cũng vì thế nghe thấy một âm thanh máy móc vang lên trong đầu.

‘’Hoàn thành cốt truyện thử thuốc cho Vinh Hoa, tiếp theo xin hãy tiếp tục hoàn thành cốt truyện tiếp cận Lôi Tranh, cũng trở thành tình nhân của hắn, xin hãy mau chóng hoàn thành cốt truyện, xin hãy mau chóng hoàn thành cốt truyện.”

Sau đó liền không còn động tĩnh nữa.

Thúc Hàm Thanh vừa vặn đứng dậy, đi về phía trước hai bước, nghe vậy thiếu chút nữa đã vướng thiết bị té ngã, ít nhiều cũng có Lôi Tranh ôm cậu.

Lôi Tranh căng thẳng hỏi: “Không sao chứ, sao mà đi cũng bị ngã thế này.”

Thúc Hàm Thanh nhìn hắn, nắm lấy tay của Lôi Tranh: “Cái kia, tôi có chuyện muốn nói với anh, giáo sư Yến, chúng tôi đi trước.”

Thúc Hàm Thanh vội vã mà kéo Lôi Tranh đi ra ngoài, Lôi Tranh cúi đầu nhìn tay của Thúc Hàm Thanh đang nắm tay mình, nhịn không được quay đầu lại nở một nụ cười đắc ý vênh váo với Yến Thần Quân.

Yến Thần Quân: “…………”