Tiệm Cà Phê Của Miểu Miểu

Chương 4: Quan hệ mập mờ

Muốn cùng Ngụy Thời Thiên tới bệnh viện, chuyện này khiến Chung Miểu Miểu phấn khích vô cùng.

Sau khi Ngụy Thời Thiên rời khỏi, cả buổi chiều, Chung Miểu Miểu đều suy nghĩ, ngày mai gặp lại Ngụy tiên sinh, mình nên thể hiện như thế nào.

Ngụy tiên sinh thích người tính nết thế nào?

Ngụy tiên sinh thích màu gì?

Ngụy tiên sinh thích cà phê hay trà?

Chung Miểu Miểu nghĩ, nếu mình mang tới ly cà phê ngon nhất trong tiệm cho Ngụy tiên sinh, thì anh ta sẽ vui lòng cho mình sờ anh ta vài giờ hay không?

Không được, không được, vài giờ quá xa xỉ, thế thì 10 phút cũng được.

Làm người không thể tham lam như vậy, phải theo thứ tự từng bước.

Loài người có câu rất hay, dùng nước ấm nấu ếch!

Tuyệt đối không được dọa Ngụy tiên sinh chạy mất.

Hôm sau, trước cửa tiệm cà phê treo bảng nhỏ "Tạm dừng kinh doanh".

Trong tiệm cà phê, Chung Miểu Miểu đứng trước gương trong phòng ngủ, cầm lên bộ quần áo thứ nhất, để trước người ướm thử.

Ai không biết, còn tưởng hôm nay Chung Miểu Miểu muốn đi hẹn hò với đối tượng thầm mến.

Nhưng thật ra...

Lần này còn cấp bách hơn hẹn hò nhiều lắm.

Chung Miểu Miểu làm một đồng hồ tinh, là tiểu yêu tinh khá đúng giờ, có khái niệm thời gian rõ ràng. Trong từ điển của cô, từ “đến trễ” tuyệt đối không tồn tại.

Chung Miểu Miểu quyết định đến sớm nửa tiếng, như vậy khi Ngụy tiên sinh tới là có thể nhìn thấy mình ngay, sẽ khá có thành ý.

Chung Miểu Miểu ra cửa sớm, ngồi xe buýt trước cửa tiệm, chạy thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố.

Cô đi vào cổng bệnh viện, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường bệnh viện.

10 giờ 30 phút, đúng giờ, không sớm không trễ.

Thật sự tới trước giờ hẹn nửa tiếng.

Ngụy Thời Thiên là một người rất bận rộn, Chung Miểu Miểu biết anh không thể tới sớm như vậy, nhưng vẫn nhón chân ngóng nhìn chằm chằm cổng bệnh viện, muốn trong đám người, nhìn là nhận ra Ngụy tiên sinh ngay.

-- 8519 :00 :22

-- 985 :12 :37

-- 1058 :06 :31

-- 23 :58 :47

Đủ kiểu thời gian còn lại khác nhau, cứ trôi qua trước mặt Chung Miểu Miểu...

Năm, tháng, thậm chí ngày...

Đây là bệnh viện, nơi Chung Miểu Miểu không thích nhất.

Thời gian còn lại ở đây, đều không thể theo ý người được.

Thời gian của yêu quái luôn vô tận và dài đằng đẵng, nếu đem ra so sánh, con người lại càng thêm yếu ớt đến tột cùng.

-- 145 :10 :56

Chung Miểu Miểu cúi đầu nhìn thời gian còn lại của cô, cô rõ ràng vẫn chưa thích ứng được việc trở thành con người yếu ớt.

"Ôi --"

Chung Miểu Miểu đa sầu đa cảm thở dài.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mang khẩu trang che mặt và đội nón lưỡi trai, đi ngang qua trước mặt Chung Miểu Miểu, cúi thấp đầu bước vào bệnh viện.

-- 490566: 28 :13

-- 00 :09 :59

-- 00 :09 :58

Thời gian còn lại trên đỉnh đầu người đàn ông đội nón lưỡi trai đi qua trước mặt Chung Miểu Miểu chợt rút ngắn.

Thật giống với thời gian còn lại của Ngụy Thời Thiên ngày hôm qua.

Chung Miểu Miểu lập tức mở to hai mắt, đôi mắt chăm chú dõi theo người đàn ông có sinh mạng còn lại chưa tới 10 phút.

Người đàn ông nón lưỡi trai đi rất gấp, cũng không đi thang máy mà đi về phía cầu thang.

Bản năng Chung Miểu Miểu muốn đuổi theo, muốn "xen vào việc người khác".

Với tình huống như vậy, vẫn có thể thay đổi thời gian còn lại, chỉ cần Chung Miểu Miểu thay đổi thời gian còn lại gần kết thúc, như vậy cô có thể có lại 168 giờ.

Trong nháy mắt lúc Chung Miểu Miểu xoay người lại, có người đội nón lưỡi trai đi nhanh tới.

Cũng đội nón lưỡi trai giống người đàn ông lúc nãy, nhưng mắt Chung Miểu Miểu có thể nhìn ra, người đội nón lưỡi trai thứ 2 này, chắc chắn là nữ.

Cô ta ăn mặc rất dày, dày nhìn như người mập, nón và khẩu trang đều che kín mít, cũng không để lộ tóc dài, người bình thường rất khó phân biệt là nam hay nữ, có điều Chung Miểu Miểu là đồng hồ tinh, chút bản lĩnh phân biệt này vẫn có.

Nhịp chân người phụ nữ mặc kín mít vừa nhẹ vừa nhanh, lặng yên không tiếng động cũng đi tới chỗ cầu thang.

Cô ấy đang theo dõi người đàn ông nón lưỡi trai phía trước.

Quan trọng hơn là...

-- 00 :09 :55

-- 00 :09 :55

-- 00 :09 :54

-- 00 :09 :54

-- 00 :09 :53

-- 00 :09 :53

Chung Miểu Miểu kinh ngạc nhìn chằm chằm cặp nam nữ đó, thấy họ khuất dạng phía cầu thang, thời gian còn lại trên đỉnh đầu họ giống nhau đến kỳ quái.

Cả hai đều còn chưa tới 10 phút.

"Chờ đã!"

Chung Miểu Miểu không quan tâm quá nhiều, lập tức chạy về phía cầu thang.

Thân làm đồng hồ tinh, Chung Miểu Miểu nhìn thấy vô số thời gian còn lại, kể cả trước khi cô biến thành người hay sau khi biến thành người, đều đã thấy rất nhiều thời gian còn lại.

Rất nhiều năm về trước, Chung Miểu Miểu ở tại tiệm cà phê, đã từng nhìn thấy thời gian còn lại giống nhau khác thường như vậy.

Bi kịch giống nhau khác thường...

Trên tòa nhà đối diện bên đường, có người mẹ độc thân vì áp lực công việc quá lớn, mắc bệnh trầm cảm.

Có lúc cô ta rất vui vẻ, có lúc lại buồn khổ và dễ nổi giận. Giống quả lắc của đồng hồ đứng, thay đổi từ vui sướиɠ sang giận dữ rất nhanh.

Cuối cùng có một ngày...

Cô ta nắm tay đứa con chưa tròn 3 tuổi, từ tầng sáu nhảy xuống...

Đó là lần đầu tiên Chung Miểu Miểu nhìn thấy thời gian còn lại giống nhau.

"Bịch bịch bịch!"

Chung Miểu Miểu vọt lên cầu thang, nhìn lên chỗ rẽ, có một bóng người mờ nhạt, không biết là người đàn ông nón lưỡi trai, hay người phụ nữ theo dõi.

Không quan tâm nhiều, Chung Miểu Miểu ngẩng đầu hô to: "Tiên sinh phía trước, xin chờ một chút!"

Bóng người mờ nhạt dừng lại, sau đó lập tức không thèm nghe Chung Miểu Miểu, ngược lại tăng tốc đi nhanh.

"Tiên sinh! Chờ đã!"

Đừng thấy vóc dáng Chung Miểu Miểu không cao, giống cô gái nhỏ mảnh mai, nhưng cô có thể bước ba bậc thang một, nhìn như tế bào vận động cực tốt.

"Két --"

Cửa cầu thang bị mở ra, bóng người đi vào lầu năm.

"Tiên sinh!"

Chung Miểu Miểu đuổi theo tới lầu năm, kéo lại cánh tay người đàn ông nón lưỡi trai phía trước. Mà người phụ nữ theo dõi người đàn ông nón lưỡi trai lại chẳng biết đi đâu rồi, là vì Chung Miểu Miểu hô to, đã bị "dọa chạy" mất ư.

"Thật tốt quá..."

"Vừa rồi có người theo dõi anh."

"Nhưng anh yên tâm, giờ đã không sao rồi."

-- 490566 :26 :11

-- 490566 :26 :10

Trên đỉnh đầu người đàn ông nón lưỡi trai, đã quay về trị số bình thường.

Chung Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thời gian còn lại của mình.

-- 145 :08 :52

-- 145 :08 :51

"Thật kỳ lạ..."

Chung Miểu Miểu không dám tin, thời gian còn lại của người đàn ông nón lưỡi trai đã trở lại bình thường, mà thời gian còn lại của cô lại không quay về 168 giờ, mà còn dần dần giảm xuống.

Điều này cho thấy...

Chuyện vẫn chưa được giải quyết.

-- 490566 :26 :05

-- 23 :59 :59

Quả nhiên khoảnh khắc tiếp theo, thời gian còn lại trên đỉnh đầu người đàn ông nón lưỡi trai xảy ra thay đổi.

Lần nữa chợt ngắn lại.

"Chuyện gì xảy ra..." Theo bản năng, Chung Miểu Miểu tìm kiếm xung quanh, liếc mắt đã nhìn thấy cửa cầu thang mở ra, hình như có bóng người trốn sau cửa, đang rình bọn họ.

Là người phụ nữ đột nhiên biến mất đó!

-- 23 :59 :53

-- 23 :59 :53

-- 23 :59 :52

-- 23 :59 :52

Thời gian còn lại của người phụ nữ theo dõi sau cánh cửa cũng xảy ra thay đổi, cùng với thời gian còn lại trên đỉnh đầu của người đàn ông nón lưỡi trai, vẫn giống hệt nhau, giống đến kỳ quái.

Mắt Chung Miểu Miểu nhanh nhạy phát hiện người phụ nữ theo dõi, lập tức xoay người muốn xông tới cửa cầu thang.

Nghĩ chuyện thời gian còn lại đột ngột thay đổi của người đàn ông nón lưỡi trai, là do người phụ nữ vẫn còn đang theo dõi.

Người phụ nữ theo dõi phát hiện hành động của Chung Miểu Miểu, bóng người loáng cái, biến mất ở cầu thang.

"Đứng lại!"

Chung Miểu Miểu muốn đuổi theo, giây tiếp theo, cổ tay bị người nắm lấy.

"Là cô?!"

Nắm lấy cổ tay cô, chính là người đàn ông nón lưỡi trai.

Tuy nét mặt gần như bị khẩu trang che khuất, con mắt dưới bóng nón lưỡi trai nhìn không rõ lắm. Không khó nhận ra, lúc nhìn thấy Chung Miểu Miểu, trong giọng nói của người đàn ông này có kinh ngạc, còn có...

"Chút" chán ghét?

Chung Miểu Miểu vội vã đuổi theo đầu sỏ gây chuyện: "Tiên sinh, tôi có việc gấp, người phụ nữ vừa mới theo dõi anh đó, tôi muốn đuổi theo cô ta, có thể buông tôi ra trước không, tôi..."

"Chung Miểu Miểu, cô đủ rồi đó!"

Người đàn ông nón lưỡi trai cắt ngang lời cô: "Có người theo dõi tôi? Tôi thấy người theo dõi tôi chính là cô đó!?"

Người phụ nữ theo dõi biến mất hoàn toàn, không chút dấu vết, lúc này Chung Miểu Miểu lại đuổi theo, e là cũng không làm được gì.

Với lại...

Chung Miểu Miểu kinh ngạc quay đầu đánh giá người đàn ông nón lưỡi trai, người đàn ông này vậy mà biết "mình"?

Chẳng lẽ là người quen?

Không phải, Chung Miểu Miểu có ảo giác, người đàn ông này chắc hẳn không phải người quen của cô chủ tiệm cà phê, bởi vì càng giống kẻ thù hơn.

Người đàn ông nón lưỡi trai cũng không che giấu sự chán ghét của anh ta với Chung Miểu Miểu: "Không phải tôi đã nói, cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa mà?"

"A..." Chung Miểu Miểu la nhỏ, vẻ mặt như phát hiện vùng đất mới: "Thì ra anh là Tống Nhất Kiều?"

May mắn tầng năm là khu nội trú, hơn nữa còn là khu nội trú VVIP, cho nên trên hành lang rất yên tĩnh, bên cạnh bọn họ vốn không có ai khác.

Nếu không thì mọi người nghe thấy tên "Tống Nhất Kiều", trong nháy mắt nhất định sẽ xôn xao.

Chung Miểu Miểu nhìn thấy Tống Nhất Kiều trên TV, chính là ngôi sao nam có lượng người hâm mộ đông đảo hiện nay, hoàn toàn xứng đáng là “nhân khí”.

Chung Miểu Miểu có chút ngạc nhiên, Tống Nhất Kiều không chỉ có khuôn mặt giá trị cao, diễn xuất cũng rất xuất sắc, Tống Nhất Kiều chính là diễn viên chính phim tình yêu thần tượng đang nổi tiếng hiện nay, mỗi ngày Chung Miểu Miểu đều theo dõi phim.

Là một đồng hồ tinh hóa thành người chưa lâu, Chung Miểu Miểu xem không hiểu phim truyền hình, thích xem nhất, đương nhiên là loại phim thần tượng ngốc bạch ngọt, nhẹ nhàng giải tỏa căng thẳng, xem như có thể cho cuộc sống thêm chút ngọt ngào, không có gì không tốt hết.

Nói như vậy, Chung Miểu Miểu xem như là người hâm mộ của Tống Nhất Kiều, đột nhiên nhìn thấy thần tượng, đương nhiên vui mừng vô cùng.

"Thật là Tống tiên sinh rồi."

Chung Miểu Miểu ngạc nhiên nghĩ, hiện giờ muốn ký tên có thích hợp không? Tống tiên sinh tới bệnh viện, là bị bệnh rồi sao?

Tống Nhất Kiều nhíu mày: "Theo dõi tôi làm gì? Đừng nghĩ rằng cô giả ngây giả dại, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra."

"Không phải, không phải," Chung Miểu Miểu nhanh chóng xua tay: "Không phải tôi theo dõi Tống tiên sinh, là có người phụ nữ đang theo dõi anh, cô ta có thể... muốn làm hại anh đó."

Tống Nhất Kiều cười lạnh: "Chung Miểu Miểu cô thật đúng là biết giả bộ, bất kể trước đây hay hiện tại."

"Trước đây..." Chung Miểu Miểu liền có chút đau đầu, trước đây có chuyện gì xảy ra...

Tống Nhất Kiều châm chọc nói: "Trước đây là tôi khờ khạo, là tôi ngu ngốc, nghĩ cô là quản lý của tôi, đối với tôi tốt như vậy, là thật lòng yêu thích tôi. Giờ cây cầu là tôi dùng xong rồi, cô cũng tới bên Ngụy tiên sinh rồi, còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Không phải là Ngụy Thời Thiên không muốn cô, lại thấy tôi đang nổi, cho nên muốn quay trở lại bên tôi đó chứ!?"

"Chuyện này..."

Vẻ mặt Chung Miểu Miểu hoàn toàn mê man, lượng thông tin quá lớn...

Cần phải từ từ tiêu hóa đã.

Trước đây cô chủ tiệm cà phê từng có quan hệ mập mờ với Tống Nhất Kiều, còn lừa Tống Nhất Kiều, không sao hiểu được chuyện này có quan hệ gì tới Ngụy tiên sinh?

"Ting ting ting --"

Ngay lúc Chung Miểu Miểu đầu phình gấp đôi, điện thoại di động của cô đột nhiên rung chuông.

Hiện lên cuộc gọi tới -- kim chủ số 2

Là Ngụy Thời Thiên gọi.