Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 7

Nam Ngọc là đàn chị của các cô, giới thiệu nói rằng thành phố cổ này thuộc về một cụm nghệ sĩ kinh kịch, có rất nhiều hội quán. Vào lúc đó có rất nhiều nhà tư bản muốn chiếm đất nhưng may mà có nhà họ Trình ngăn lại.

Nhờ có bà cụ của nhà họ Trình gia thích nghe hí khúc, nên bây giờ bọn họ mới có chỗ ngồi hát.

Lục Xa Địch nói nhiều, líu ríu không xong, mà chẳng có ai đáp lại lời cô ấy. Mãi cho đến khi cô ấy nhắc đến một cái tên: "Này, hôm nay tôi thấy Trình Du Lễ ở khoảng cách gần, trời má anh ấy đẹp trai quá, thiếu chút nữa tôi đã sờ tay anh ấy rồi, sao bàn tay có thể tinh xảo như thế chứ."

Cô ấy nói sinh động như thật, tay còn vươn ra làm tư thế xoa xoa.

Tần Kiến Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi nghe vậy thì nâng mi lên.

Nam Ngọc ngồi phía trước cười hừ hừ: "Từ lúc tiểu học anh ấy đã là người có sức ảnh hưởng, cấp ba còn có bạn học nữ nhảy lầu vì anh ấy."

"Trời ơi, thật hay giả vậy?" Lục Xa Địch thò đầu ra phía trước, tay vòng vào ghế phía trước nhìn Nam Ngọc, dáng vẻ như muốn hóng hớt.

"Cái đó thì chị cũng không rõ, tin đồn thôi." Nam Ngọc nhún vai.

Lục Xa Địch lại lẩm bẩm nói: "Anh ấy học ở trường tên Tam Trung nhỉ, gần với trường em lắm á, chỉ cách một con đường thôi, em làm chứng."

Nam Ngọc nói: "Vậy chắc em biết nhiều hơn chị, lúc cấp ba chị học Cửu Trung, chị thi cấp ba không tốt nên bị chuyển đến vùng biên giới."

Lục Xa Địch nói: "Em lên cấp ba thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi, làm gì có cơ hội nhìn thấy."

Cô vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn thấy Tần Kiến Nguyệt đang sột soạt lấy thuốc xịt trong túi, phát hiện động tác nhỏ của cô: "Này Kiến Nguyệt, chị học trường nào, chị cũng sêm tuổi Trình Du Lễ nhỉ."

Tần Kiến Nguyệt tay dừng lại, trầm thấp lên tiếng: "Tam Trung."

Nam Ngọc và Lục Xa Địch đồng thời kinh ngạc nhìn cô: "Chị là bạn học của anh ấy à."

Giọng Lục Xa Địch to đến mức Tần Kiến Nguyệt đau cả đầu: "Chị có hay hóng hớt không vậy, nhanh chia sẻ đi!"

Tần Kiến Nguyệt lắc đầu: "Không có."

Cô vén váy lên nửa người, bôi thuốc vào mắt cá chân bị đau, bôi mấy lần, mùi thuốc xông lên. Tần Kiến Nguyệt đóng nắp lại, hạ cửa sổ xe xuống chút. Mưa phùn bên ngoài ngừng lại, gió xuân hiu hiu, tươi mát sạch sẽ.

Lục Xa Địch lại hỏi: "Chuyện nhảy lầu là thật hay giả?"

Tần Kiến Nguyệt lắc đầu: "Không rõ lắm, chắc là giả rồi."

Lục Xa Địch chợt cảm thấy không thú vị.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Nam Ngọc: "Anh ấy có bạn gái chưa?" Cô ấy chớp chớp đôi mắt kích động.

Nam Ngọc cười cười: "Chị chỉ có thể nói em không có cửa."

Lục Xa Địch tuyệt vọng gào lên.

Cùng lúc đó, trái tim Tần Kiến Nguyệt cũng sụp đổ nặng nề. Không có tiếng tim đập, không có hơi thở, nhưng cảm thấy rất buồn bực.

"Cho nên là có rồi sao? Nếu như không có thì em còn có thể cố gắng, sao lại không có cửa được."

Nam Ngọc liếc mắt, không trả lời lại cô ấy mà chỉ nói: "Người ta tính kết thân với nhà giàu quyền quý họ Bạch, em lấy cái gì cố gắng."

Tần Kiến Nguyệt không yên lòng bôi thuốc, vết thương càng trở nên lạnh.

Trong lời nói của Nam Ngọc nói có sự khinh thường lặng lẽ với Lục Xa Địch, sự khinh thường đó cũng không rõ ràng. Nếu thể hiện rõ ra bên ngoài thì còn có thể khiến người ta tranh luận để hả giận.

Nhưng cô ấy lại dùng loại ngữ khí vi diệu, chọc vào người ta.

Bản thân cô ấy cũng có xuất thân quyền quý, gia thế hiển hách. Ngày bình thường ở chung cũng tính là "bình dị gần gũi", nhưng cảm giác vượt hơn người này thỉnh thoảng vẫn hiện ra.

Lục Xa Địch thở dài, ôm cánh tay, không nói tiếng nào bắt đầu chơi điện thoại.

Trong xe rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.