Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 1

Tháng tư, hội quán Đường Lê ở Trầm Vân khai trương.

Ánh nắng chiếu vào trong sân, những tia nắng nhẹ rơi trên áo Tần Kiến Nguyệt. Đây là một buổi chiều mát mẻ thoáng đãng.

Tần Kiến Nguyệt lặng lẽ ngồi trước cửa sổ, thoa chút phấn lên má. Màu trắng sữa bên ngoài làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp của cô, duyên dáng yêu kiều.

"Hắn dạy ta bỏ đi thù hận, tránh hờn dỗi, biết ăn năn, phải đổi tính. Đừng tiếc nước chảy mà quay lại bể khổ, sớm hiểu ra lan nhân(1)."

(1) Lan nhân: nhân duyên đẹp đẽ như hoa lan

Giọng nói của các diễn viên phía sau hậu trường vang lên không ngừng, những âm tiết cuối cùng lăn tăn trên trần nhà như những làn sóng. Những chú chim Hỉ Thước đầu cành bay nhảy đậu trên song cửa sổ, dạo bước bồi hồi như vẫn chưa được thỏa mãn.

Điện thoại trên tay rung lên một cái, Tần Kiến Nguyệt buông hộp phấn trên tay xuống.

Mở tin nhắn ra, là tin nhắn của cô giáo Mạnh Trinh của cô gửi tới: Hôm nay cô không qua, ngoan ngoãn hát cùng đám đàn chị đi.

Tần Kiến Nguyệt trả lời một chữ: Ừm.

Bản thân cô không khẩn trương nhưng Mạnh Trình nói như vậy khiến cho Tần Kiến Nguyệt lại tự nhiên thấy không yên lòng.

Đây là lần đầu cô biểu diễn hát tại nhà cho người ta.

Cái gọi là Đường Hội Hí có nghĩa là biểu diễn cho quý tộc. Theo cách nói của người bình thường chính là đám con em nhà giàu bao hết cả khu, tất cả vở kịch hôm nay của bọn họ đều hát vì một người. Người ta yêu cầu bài hát nào thì bọn họ phải hát cái đó.

Đây là năm thứ hai từ khi Tần Kiến Nguyệt tốt nghiệp trường học hí khúc, trước đây cô ở rạp hát nhỏ đổ nát phía Nam thành Yến một thời gian, sau đó việc kinh doanh của nhà hát không ổn, vì thế phải ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại. Lo lắng ngành nghề này như mặt trời sắp lặn cho nên viện trưởng vắt hết óc suy nghĩ để cứu trường kịch này. Diễn viên nhỏ trong rạp hát cứ bị phân đuổi đi như thế.

Tần Kiến Nguyệt nhanh chóng được mẹ giới thiệu đến một gánh hát tư nhân của gia đình Mạnh Trinh.

Mạnh Trinh là giáo viên của mẹ Tần Kiến Nguyệt, Tần Y.

Lúc Tần Y còn trẻ là học trò đệ truyền của Mạnh Trinh, đi theo Mạnh Trinh hát hí kịch mười năm, sau đó chuyển sang ngành giáo dục.

Tần Kiến Nguyệt nhàn rỗi ở nhà một thời gian, Tần Y từng hỏi cô muốn hát tiếp hay là đi dạy học. Tần Kiến Nguyệt không cần nghĩ ngợi đã đáp: Muốn hát.

Gánh hát kinh kịch của bọn họ được gọi là Tam Xuân Đường, trụ sở chính ở hội quán Trầm Vân trong khu Cổ Thành.

Ngày bình thường không khác gì diễn kịch, được diễn theo ca. Chỉ là Tần Kiến Nguyệt không được may mắn, vừa đến phải đối phó với nhân vật lớn, cảnh tượng hoành tráng.

Lục Xa Địch ở bên cạnh hát xong đoạn ngâm nga, có vẻ tâm trạng đang rất thoải mái. Cô đeo khuyên tai vào, bỗng nhiên nghiêng đầu một cái, hỏi Nam Ngọc ở bên cạnh: “Này chị ơi, hôm nay người được tổ chức sinh nhật là người kia?"

Nam Ngọc nói: "Bà nội của con trai nhà họ Trình."

Lục Xa Địch nghe thấy vậy thì hít khí lạnh: "Nhà họ Trình, là họ Trình kia sao?"

"Chính là họ Trình đó." Ánh mắt bọn họ giao nhau, chú ý cẩn thận, Nam Ngọc đè thấp âm thanh xuống chút: "Tên họ Trình không thể dây kia."

"Thật hay giả? Chị cũng không dám dây vào?"

Nam Ngọc: "Chị dám cái rắm ý."

Bút kẻ mày màu xanh đậm khẽ khựng lại trên đỉnh lông mày, Tần Kiến Nguyệt cụp mắt xuống, dùng khóe mắt nhìn hai người.

Cô vẫn luôn cẩn thận để ý với cái dòng họ kia.

Nhà họ trình, một gia đình giàu có dưới chân hoàng thành, dán những mấy cái mác này lên nhau không cần hỏi thì trong đầu cô hoảng hốt cũng có đáp án.

Trước mắt xuất hiện một bóng hình xa xôi mơ hồ.

Đầu ngón tay nắm lấy bút kẻ chì không tự chủ được mà vô thức siết chặt.

Cô không khỏi sợ hãi.