Nhóm Dịch: BoboTaotao
Tần Kiến Nguyệt mặc chiếc áo phông lên phần thân trên mảnh mai, Trình Du Lễ ôm lấy cô từ phía sau. Lực cánh tay của anh rất lớn khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy khó thở, sau đó Trình Du Lễ mới thả bàn tay đang giữ eo cô ra, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô lên, ánh mắt nhìn vào vết tích hồng nhạt trên phần cổ trắng nõn của cô, có vết to bằng móng tay, cũng có vết như bị muỗi đốt.
Không đủ khiến anh hài lòng, Trình Du Lễ lại giở trò xấu, anh cúi người tiếp tục mυ'ŧ lên những dấu vết kia khiến màu sắc trở nên đậm hơn.
Anh cong môi, dùng đầu ngón tay cạo nhẹ hai lần: "Chín rồi."
Đầu ngón tay anh trượt qua khiến cô cảm thấy ngứa, Tần Kiến Nguyệt vội vàng vào nhà vệ sinh soi gương, lúc đi ra ngoài thì vẻ mặt trầm xuống: "Ngày mai còn phải diễn kịch."
Anh không để ý: "Cứ mang theo nó đi làm."
Tính chiếm hữu này khiến cho cô không thể hiểu được, Tần Kiến Nguyệt quay mặt đi nói: "Anh có thể mặc quần áo vào không."
Trình Du Lễ đặt điện thoại di động lên mặt bàn, đáp: "Nóng."
“... Anh đúng là không biết xấu hổ.” Sau khi kí©ɧ ŧìиɧ rút đi, cảm giác xấu hổ bắt đầu lan tràn toàn thân.
Tần Kiến Nguyệt đi rót chén nước rồi liếc trộm vào gian phòng, Trình Du Lễ đang ngậm một điếu thuốc bắt đầu mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, phần eo thon được chiếc dây lưng thắt lại. Nửa người để trần cường tráng, đường cong cơ bắp cùng xương rõ nét, anh thuận thế thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc bật lửa châm điêu thuốc, làn khói được nhả ra vây quanh gương mặt tuấn tú của anh.
Không thể giấu được khí chất phú quý trời sinh, cho dù đây chỉ là căn chung cư nhỏ bé thì tư thái lười biếng của công tử thế gia cũng không giảm chút nào, thái độ dịu dàng khiến khí chất dễ chịu của anh lộ rõ.
Đây chính là dáng vẻ của người vừa sinh ra đã có đủ mọi thứ trong tay.
Cũng như giờ phút này, nhấc bản vẽ ở mép bàn lên nhìn một chút, sau khi hững hờ suy nghĩ thì lại đặt về chỗ cũ.
Thời gian của anh eo hẹp, nhưng cũng được anh sử dụng rất thoải mái, dùng đi làm việc, dùng để nói chuyện yêu đương, dùng để đến nhà dỗ dành cô, dùng để đi kết hôn.
Cuộc sống của anh luôn không đổi, không cần truy phong đuổi nguyệt mà thường vững vàng không nhanh không chậm.
Mặc dù anh nói rằng chuyện gì cũng phải được chia nặng nhẹ, gấp hay không gấp, nhưng mà nặng nhẹ cũng chỉ được phân chia cách biệt nhau một chút xíu.
Vào một số thời khắc, vị trí của Tần Kiến Nguyệt sẽ nặng hơn một chút, nhưng vào một số thời điểm khác thì cán cân sẽ nghiêng sang nơi khác. Sẽ không có bên nào bị áp nặng, anh có thể khống chế dễ dàng mọi chuyện.
Lần này cảm khái là bởi vì cô đã đánh giá quá cao sức nặng của tình yêu, thứ không thể khiến hai trái tim lại gần nhau hơn.
Hiện tại cô cảm thấy có chút trống rỗng.
Khớp xương ngón tay rõ ràng của người đàn ông kẹp lấy đầu mẩu thuốc lá, đặt từ trên môi xuống, một làn khói nhanh chóng được nhả ra, ánh mắt sáng của anh ngẩng lên nhìn thoáng qua thấy Kiến Nguyệt đang ngây người ở ngoài cửa.
Trình Du Lễ đi đến trước mặt của cô, hỏi: "Có đi họp lớp không?"
Tần Kiến Nguyệt ngẩn người: "Không thích hợp."
"Chỗ nào không thích hợp?"
"Em không biết bạn học của anh."
"Cũng đúng," Trình Du Lễ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Thôi bỏ đi, một mình anh đi cũng không có ý nghĩa."
"Bạn học của anh..."Tần Kiến Nguyệt nghẹn lại: "Cô ấy..."
…
Tiếng nói của cô yếu dần, Trình Du Lễ hơi hạ thấp người xích lại gần cô: "Cái gì."
Ánh mắt của cô có chút né tránh: "Bọn họ, mời anh?"
"Có mời mấy lần, đã mấy năm không liên lạc cho nên cũng không quá quen."
"Ừ, em hiểu rồi." Cô gật đầu