Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 46

Nhóm Dịch: BoboTaotao

“Nếu em đã nói như thế” anh lạnh lùng nói khi đèn xanh vừa chuyển, xe khởi động chạy lại “Thì chi bằng chọn ngày không bằng gặp ngày, đi trải nghiệm một chút.”

Lúc đầu anh rẽ trái theo hướng nhà cô, nhưng lại đạp ga lái thẳng, phía trước Tần Kiến Nguyệt là một con đường xa lạ, cô cảm thấy tốc độ xe càng ngày càng nhanh. Nắm chặt dây an toàn, tay cô đổ đầy mồ hôi.

Cây cối hai bên đường lướt qua nhanh đến nỗi chỉ thấy những dư quang màu xanh lục. Cái nắng mùa hạ gay gắt mà rực rỡ và cả bầu trời trong xanh đến lóa mắt, tất cả đều làm con người ta hoảng hốt. Tần Kiến Nguyệt thấy chết không sờn nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước, sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Chúng ta định đi đâu vậy?”

Trình Du Lễ bình tĩnh hỏi lại: “Em muốn đi đâu?”

“Em muốn về nhà.” Giọng điệu của cô rất ngoan ngoãn.

Anh ừ một tiếng: “Anh nói trước với em, nếu nhỡ chúng ta đang làm việc mà nửa đường mẹ em trở về, lúc đó em có bảo anh dừng lại cũng không dừng được đâu.”

Lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi, trái tim đang đập loạn có chút ngứa ngáy. Tần Kiến Nguyệt bất an vặn góc áo: “Vậy cho anh quyết định.” Hiện tại cô không muốn lên tiếng giải thích.

Trình Du Lễ nhịn không được cười: “Ừm.”

Đích đến là nhà của anh. Đây là lần đầu tiên Tần Kiến Nguyệt tới đây, Trình Du Lễ ở trong một chung cư cao tầng, tầm nhìn rất khoáng đạt, nhưng bốn phía căn phòng đều treo rèm như là sợ ánh nắng lọt vào nhà.

Tần Kiến Nguyệt cẩn thận bước vào trong, vô tình dẫm phải một con robot, cô vội vàng rụt chân về. Cô rụt rè và câu nệ như đến nhà họ hàng chúc tết, làm cô suýt thì quên bọn họ là vợ chồng.

Khi cô đang thay giày thì giấy đăng ký kết hôn rơi ra khỏi túi quần. Trình Du Lễ nhanh hơn cô một bước, khom người nhặt lên, đυ.ng phải lòng bàn tay Tần Kiến Nguyệt hai lần: “Cất kỹ.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Trên đường đi, Tần Kiến Nguyệt đã hưng phấn bổ não ra mấy tình tiết lãng mạn như phim truyền hình. Chắc là vừa vào nhà anh đã vội vã áp cô lên tường mà hôn một cách thô bạo. Sau đó vừa hôn vừa xé rách quần áo của cô, hai người lăn lộn đến phòng ngủ, quần áo bừa bộn trên sàn.

Nhưng mà, không có.

Mọi thứ đều diễn ra vô cùng bình thường. Trình Du Lễ thậm chí còn lịch sự rót nước cam cho cô. Anh ghé người ra khỏi bếp và hỏi: “Em uống được lạnh không?”

“Được.” Tần Kiến Nguyệt gật gật đầu.

Cô ngồi xuống ghế sofa, túi xách cũng không bỏ xuống giống như một vị khách đến thăm nhà.

Tần Kiến Nguyệt quét mắt nhìn một vòng căn hộ nho nhỏ của anh, gió từ máy điều hòa trung tâm thổi qua tóc cô. Cô nghĩ rằng sống ở đây chắc hẳn sẽ rất thoải mái. Trên bàn trà trước mặt có để mấy tờ giấy A4, nhìn sơ qua một chút thì thấy trên đó viết toàn những từ ngữ chuyên ngành, hình như là văn kiện công việc của anh. Nơi ở của anh cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp với tông màu xám trắng. Những ô vuông trên tường đặt vài bộ ấm trà tử sa, mấy tia sáng nhảy nhót chiếu vào ánh lên những nét hoa văn tinh tế. Trông có vẻ rất đắt tiền, là cái loại mà cô không thể mua được.

Trên tường có treo một tấm bản đồ thế giới, một bên khác là treo tranh thủy mặc. Nhìn qua trông không hợp nhau lắm.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, sẽ nhận ra đây là phong cách của Trình Du Lễ.

Cô hiểu rõ anh quá mà.

Cũng không phải chưa từng vì anh mà lúc đi vệ sinh còn cố tình vòng qua tầng dạy học của lớp mười hai, cô làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy cũng không phải lần một lần hai. Nhưng Tần Kiến Nguyệt lại rất thích kiểu lăn lộn này.