Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 21

Nhóm Dịch: Bobo Taotao

“Được rồi, ngủ sớm chút đi, giữ gìn cổ họng cho tốt.” Trước khi Tần Y rời khỏi còn nghi ngờ nhìn vào phòng cô để thăm dò.

Tần Kiến Nguyệt thúc giục: “Được rồi.”

Tiễn mẹ đi, cô lại ngồi xuống lần nữa, đóng cửa tắt đèn, ở trong bóng tối trịnh trọng tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.

Tần Kiến Nguyệt: Tôi muốn mua một cái khung ảnh để l*иg nó vào.

Trình Du Lễ: Khoa trương.

Trình Du Lễ: Nếu như đã như vậy, hôm nào tôi lại vẽ cho cô một bức. Nghiêm túc hơn một chút.

Tần Kiến Nguyệt: Không cần, lãng phí thời gian của anh.

Trình Du Lễ: Sao có thể chứ?

Tần Kiến Nguyệt ngồi ở trên giường ôm lấy đầu gối, cẩn thận suy nghĩ nên trả lời lại như thế nào.

Nhưng vừa mới gõ được hai chữ, Trình Du Lễ đã sớm gửi tiếp: Nghỉ ngơi sớm đi.

Xem ra anh đã buồn ngủ. Tần Kiến Nguyệt liền xóa nội dung của mình, sau đó sửa lại thành: Được.

Trình Du Lễ: Hẹn gặp lại.

Thông báo có chút đột ngột khiến khoé môi cô vừa cụp xuống lại không kiềm được mà nhếch lên.

Tần Kiến Nguyệt: Ngủ ngon.

Trình Du Lễ: Ngủ ngon.



Ngày Tần Kiến Nguyệt trở lại làm việc, cô đã cùng với Lục Xa Địch, Nam Ngọc đến một nhà hàng gần hội quán ăn tối. Duyên phận rạp hát khiến Lục Xa Địch cảm thấy rất có hứng thú với Trình Du Lễ. Nói vài được câu liền nói đến anh.

Trò chuyện về xe của anh.

“Hai chữ M xếp chồng lên nhau là loại xe gì vậy?” Lục Xa Địch dùng tăm vẽ logo của chiếc xe mà cô mô tả lên bàn.

Nam Ngọc trả lời: “Maybach.”

Trình Du Lễ tới hội quán thường lái chiếc xe này.

“Nghe có vẻ mắc.” Lục Xa Địch lấy điện thoại di động ra tra giá, rồi hỏi: “Xe này ngồi có thoải mái không?”

Nam Ngọc cười nói: “Em hỏi nhảm vậy.”

Lục Xa Địch nói: "Nghe nói anh ấy làm việc trong quân đội, anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Nam Ngọc nói: "Dựa vào độc quyền, trong nước có những dự án mà chỉ có anh ấy mới có thể làm. Công nghệ này ngon đến mức nào, chỉ cần một cái độc quyền là đủ cho cả đời. Huống chi còn có rất nhiều."

“Này.” Lục Xa Địch suy nghĩ một chút, sau đó tò mò nhìn Tần Kiến Nguyệt, "Lúc đi học anh ấy có được điểm cao không?"

Tần Kiến Nguyệt nhai một miếng sườn, gật đầu nói: "Vô cùng cao."

Trong giọng nói còn có một chút tự hào không thể nào giải thích được.

Lục Xa Địch hứng thú nhìn Tần Kiến Nguyệt: "Kể cho em nghe về quá khứ của anh ấy đi, em rất tò mò."

Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành tích anh ấy vô cùng tốt.”

Lục Xa Địch: “Cái này đã nói rồi mà. Còn gì nữa không? Anh ấy có bao nhiêu bạn gái?"

Thành thật thì cô chưa nghe nói qua Trình Du Lễ có bạn gái.

Tần Kiến Nguyệt còn đang suy nghĩ, Nam Ngọc đã nhanh chóng chế nhạo: “Còn đang nằm mơ gả vào nhà giàu sao?”

“…”

Khó trách Lục Xa Địch tức giận đến nhe răng trợn mắt, Nam Ngọc nói chuyện thật sự vô cùng trực tiếp. Những lời quá mức trực tiếp luôn rất chói tai.

“Nhiều chuyện một chút cũng không được sao?” Lục Xa Địch không thoải mái há miệng, có chút thở dốc.

Nam Ngọc vuốt tóc của cô ấy, cười nói: "Được, được rồi, em mau ăn đi, đừng gắp nhiều giá đỗ như vậy, mặn lắm đấy."

Lục Dao Địch bị vài câu dỗ dành làm cho bình tĩnh lại, cô ấy cúi đầu ăn cơm.

Tần Kiến Nguyệt chỉ ăn vài miếng đã no rồi, cô lặng lẽ đặt đũa xuống chờ đợi.

Đêm nay biểu diễn kết thúc sớm, Tần Kiến Nguyệt là người cuối cùng rời khỏi, cô muốn ở lại dọn dẹp hậu trường một chút nên không đi theo xe.