Tần Nguyệt Quang Của Tôi

Chương 11:

Nhóm Dịch: Bobo Taotao

Phía bên kia mở lời: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Tần Kiến Nguyệt nghe thấy giọng nói lười biếng kia thì sửng sốt một chút, dừng bước chân lại, môi cô hơi mấp máy nhưng lại không nói thành lời.

Đột nhiên nhận ra khi gọi điện đến chưa có giới thiệu, người đàn ông cười nhạt: “Tôi là Trình Du Lễ.”

Cô ngu ngơ đáp: “Tôi là Tần Kiến Nguyệt.”

Anh lại không nhịn được cười: “Tôi biết, Tần Kiến Nguyệt.”

Tên của cô được anh đọc như một bài thơ.

Tần Minh Nguyệt quay đầu lại đóng cửa sân, lại nghe thấy Trình Du Lễ nói một câu nữa: “Khi nào chân khỏi rồi báo cho tôi.”

Cô nói: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi.”

“Cho dù vết thương nhẹ hay nghiêm trọng thì cũng phải nói.”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng khiến cho cô nghe thấy có vẻ không chân thực, trầm tĩnh mà dịu dàng: “Sợ quên, cũng sợ luôn nhớ.”

Anh nói đây được coi là chấn thương liên quan đến công việc, theo lý thì anh phải bồi thường tiền.

Tần Kiến Nguyệt nghe vậy thì bất giác mỉm cười. Sợi tóc bị gió đêm thổi bay, nụ cười ấm áp như nước ấm ẩn hiện trong bóng tối.

Cô trầm ngâm trong giây lát, nói nhỏ: "Được rồi, tôi sẽ liên hệ với anh."

Anh nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cúp điện thoại ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy hoa hồng trong tứ gian nở rộ, xuân hoa thi nhau khoe sắc, kiều diễm đẹp mắt.

Hoa hai bên sân tạo thành một cái lối nhỏ, Tần Kiến Nguyệt nhẹ bước vào trong nhà.

Hôm nay mẹ không ở nhà. Ngày bình thường Tần Y dạy ở trường học, ngoại trừ cuối tuần và ngày nghỉ lễ thì sẽ không về nhà lâu. Vì vậy Kiến Nguyệt chiếm lấy khoảng sân nhỏ sạch sẽ này, ở đây có hoa cỏ cô trồng, giương mắt thì thấy chim chóc bay lượn trên gác xép tầng hai.

Cực kỳ thoải mái.

Ngọn lửa bập bùng cháy dưới đáy bình thuốc đen.

Kiến Nguyệt ngồi trên cái ghế trúc nhỏ, yên lặng chờ đợi bên bếp lò, không yên lòng nhìn nắp bình đang mở. Mùi đắng của thuốc bắc rất hăng, cô che miệng hắt hơi hai cái.

Đổi mùa dễ cảm lạnh, Tần Kiến Nguyệt cảm thấy cổ họng hơi đau nhức nên phải uống thuốc sớm.

Trăng ngoài cửa sổ như mặt nước, Tần Kiến Nguyệt đang ngồi ở nơi có màu trắng tinh khiết, yên tĩnh chống cằm. Âm thanh sôi ùng ục bên tai trở nên xa xôi, thay vào đó là giọng nói dịu dàng của anh.

Tần Kiến Nguyệt hơi cụp mắt xuống, động tác phe phẩy quạt hương bồ dừng lại, giống như thời gian và hình ảnh đều bị đông cứng lại, nhưng trong đầu lại dời sông lấp biển. Đêm nay đan xen những kỷ niệm cuộn trào.

Anh nói: Tôi là Trình Du Lễ.

Lời tự giới thiệu quen thuộc.

Cô nhớ rõ đó là lần gặp mặt thứ hai sau mười ngày nhập học Tam Trung ở lễ khai giảng.

Thời hạn vừa gặp đã yêu của cô bị cắt ngang bởi việc học tập bận rộn và thời gian huấn luyện quân sự khó khăn. Ký ức của cô về cậu chàng nhiệt tình che ô kia chưa đầy một tuần. Một tuần sau, cô dần quên đi vẻ ngoài của anh.

Chỉ còn lại bóng dáng nói chuyện mơ hồ và giọng nói của anh.

Nhiều khi cuộc gặp gỡ không bao giờ xảy ra khi tính toán cẩn thận, ngày nhớ đêm mong, nó sẽ xảy ra khi bản thân vội vàng không kịp chuẩn bị.

Lớp của Tần Kiến Nguyệt đối diện bục giảng, cô thấp bé nên ngồi ở ghế đầu hàng, cô có thể nhìn rõ mái tóc ướt nhẹp trên trán của thầy hiệu trưởng đang phát biểu, còn có cậu trai ngồi ngoài cùng bên phải với các vị lãnh đạo.

Anh không chói mắt, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, anh khác hẳn với ngày mưa hôm đó. Bên trong sự lạnh lùng có thêm sự mệt mỏi, anh nhìn vào trong bài phát biểu.

Tay chống nửa bên mặt, nhắm mắt lại một lúc sau cũng chưa mở ra.

Ánh nắng ấm áp buổi sáng giúp anh càng buồn ngủ hơn, anh lén lút ngủ gật ở nơi không ai biết đến.