Liệt Dục Chước Hinh

Chương 10

Hoàn cảnh nhà tôi có chút phức tạp.

Lúc tôi tám tuổi thì mẹ tôi từng làm ăn thất bại một lần, nợ rất nhiều tiền. Cha dượng ôm tiền bỏ trốn, ném Tống Lâm Diễn lại cho mẹ tôi.

Tống Lâm Diễn tuy không phải mẹ tôi sinh ra, nhưng hắn rất biết diễn kịch, biết cách làm mẹ tôi vui vẻ. Mẹ tôi thích hắn lắm, coi hắn là con thân sinh của mình.

Kiếp trước tôi cũng bị Tống Lâm Diễn lừa, cho rằng hắn là anh trai tốt. Cho dù mẹ tôi chuyển nhượng cổ phần công ty cho hắn, để hắn kế thừa công ty thì tôi cũng không cảm thấy mẹ thiên vị.

Sau đó, Tống Lâm Diễn và cha dượng rút sạch ngân sách công ty. Nhà tôi phá sản nhanh như thế không chỉ do Giang Dục tính kế trả thù, mà còn vì Tống Lâm Diễn làm công ty mục ruỗng.

Nghĩ đến cảnh ngộ của mẹ tôi lúc trước, nói thẳng ra thì tôi không hận bà. Tôi chỉ hoàn toàn mất hết hy vọng vào bà mà thôi. Nhưng tôi cần làm bà tỉnh ra, không thể để Tống Lâm Diễn tiếp tục hút máu nữa.

Trùng sinh có lợi nhất ở chỗ là có thể biết trước tương lai, chuẩn bị sẵn sàng ngay từ đầu.

Trong khoảng thời gian mẹ tôi đi công tác, tôi đã điều tra được tung tích cha dượng.

“Mẹ, Tống Lâm Diễn lừa gạt chúng ta. Cái chung cư mà mẹ mua cho hắn, bây giờ là chỗ ở của cha mẹ ruột hắn. Mẹ không tin thì đi xem với con.”

Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn đi theo tôi ra cửa.

Để an toàn, tôi dẫn theo vài người đi theo bảo vệ chúng tôi.

Mở cửa căn hộ chung cư ra lập tức nhìn thấy cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

“Chừng nào Tiểu Lâm mới có thể quay về với chúng ta? Bà già kia còn muốn chiếm đoạt con trai mẹ tới chừng nào!”

Cha Giang nói: “Gấp cái gì, Trương Xuân Mai có tiền như thế, cần phải lấy hết tài sản của ả.”

“Mẹ, cha nói đúng. Con làm con trai bà ta lâu như vậy, không hút cạn máu bà ta thì lỗ quá.”

Mẹ tôi nổi giận, quát: “Giỏi, bàn tính của mấy người đánh vang dội lắm!”

Tống Lâm Diễn nhìn thấy mẹ tôi thì cực kỳ sợ hãi.

“Mẹ...”

“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con trai ngoan như vậy! Mấy người cút hết cho tôi! Cút khỏi nhà tôi!”

Mẹ tôi làm việc mạnh mẽ vang dội, lập tức đuổi một nhà ba người họ Tống ra khỏi nhà.

Tôi đứng trước gara, nhìn chiếc xe máy của Tống Lâm Diễn. Kiếp trước Tống Lâm Diễn lái chiếc xe này đâm chết Giang tùy.

Tôi giơ gậy thép lên, tự tay phá hủy chiếc xe đó. Tôi đã đập suốt hai giờ.

Mãi sau đó, tôi ngồi trên đống sắt vụn, mồ hôi đổ đầm đìa mà trong lòng vui sướиɠ đến lạ.

Vận mệnh từng người trong số chúng ta đều đã xuất hiện thay đổi.

Lúc này đây, tôi muốn Tống Lâm Diễn tan thành bụi bặm, không bao giờ có thể làm tổn thương Giang Dục được nữa.

Từ đó mẹ tôi giải trừ quan hệ nhận nuôi với Tống Lâm Diễn.

Tống Lâm Diễn từ thiếu gia nhà giàu biến thành học sinh nghèo. Đám con nhà giàu từng làm tay sai cho hắn càng không kiêng nể gì mà cười nhạo hắn.

Tống Lâm Diễn đến phòng tập múa tìm tôi. Hắn đã không còn gọn gàng sạch đẹp như trước. Sắc mặt hắn tái nhợt tiều tụy: “Hinh Hinh, em giúp anh cầu xin mẹ được không? Anh muốn về nhà!”

Tống Lâm Diễn ôm lấy vai tôi: “Anh biết sai rồi, em giúp anh với.”

Tôi lạnh mặt nhìn hắn, thưởng thức sự thê thảm của hắn, vất vả lắm mới nhịn được cười.

Khóe mắt nhìn thấy Giang Dục bước tới, tôi lập tức trở nên yếu đuối không chịu nổi: “Anh làm em đau... buông em ra!”

Giang Dục xông tới, túm lấy cổ áo hắn, ném hắn xuống đất: “Đừng lại gần em ấy, biến!”

Tống Lâm Diễn vừa hận vừa sợ Giang Dục, ảo não rời đi.

Tôi mặc đồ múa ba lê. Giang Dục nhìn tôi đầy chấn động.

“Lại đây, em khiêu vũ cho anh xem.”

Kiếp trước tôi không biết anh thấy tôi khiêu vũ từ lúc nào, giấu giày múa của tôi làm của riêng.

Một đời này tôi muốn múa cho anh xem vô số điệu múa.

Tôi nhón chân, xoay tròn nhảy lên, linh hoạt tựa như một con thiên nga nhỏ. Múa được nửa bài thì dây cột giày của tôi bung ra.

Giang Dục quỳ gối xuống đất, giúp tôi cột chắc dây giày.

Tôi cúi xuống, đỡ lấy bờ vai anh hỏi: “Giang Dục, anh có nhìn ra được là em đang theo đuổi anh không?”

“Không nhìn ra.”

Giang Dục nắm lấy mắt cá chân tôi, âm thanh thực mê hoặc: “Có thể theo đuổi rõ ràng hơn một chút không?”

Ánh mắt anh nhìn tôi có một ngọn lửa vĩnh viễn không tàn lụi.

Tôi đỏ mặt: “Được, em tiếp tục cố gắng vậy.”