Liệt Dục Chước Hinh

Chương 7

Tôi ngủ trong phòng của Giang Dục, anh thì ngủ cùng em trai.

Ban đêm bỗng dưng trời hạ mưa to, sấm chớp ầm ầm.

Tôi rất sợ sấm sét. Lúc nhìn thấy thi thể Giang Dục, sấm sét cứ đánh mãi không ngừng. Anh bị thiêu đến thay đổi hoàn toàn, duy trì tư thế giữ chặt dây thừng thoát hiểm, sợi dây siết vào da thịt.

Chuỗi hạt bị đứt, hạt châu rơi rụng khắp nơi.

Từ đó tôi có chứng dị ứng tiếng sấm.

Ầm Ầm...

“A! Giang Dục!”

Giang Dục nghe thấy tôi gọi nên gõ cửa. Tôi lập tức xuống giường, chạy chân trần đi mở cửa, nhào qua ôm lấy anh.

“Em sợ...”

Cơ bắp Giang Dục căng cứng, đột nhiên ôm tôi, khuỷu tay khép chặt như thể muốn khảm tôi vào xương cốt. Vượt qua sinh tử, vượt qua thời không, chúng tôi lại ôm nhau một lần nữa.

Chồng ơi, em muốn hôn anh, muốn đến phát điên.

Cái ôm này không kéo dài lâu lắm, Giang Dục ôm tôi lên giường, nhét vào trong chăn.

“Tôi ở đây với em, chờ em ngủ mới đi, đừng sợ.”

Giang Dục ngồi ở mép giường, mặt trầm như nước, tựa hồ người ôm tôi đầy du͙© vọиɠ kia không phải là anh.

Tôi nhìn chằm chằm anh, anh lại che mắt tôi lại: “Nhắm mắt, ngủ.”

“Em không ngủ được.”

Tôi đè tay anh xuống: “Anh ôm em ngủ được không? Em sợ sét đánh, anh ôm em thì em không sợ nữa.”

Lòng bàn tay Giang Dục nóng lên, cúi xuống bên tai tôi nói: “Trần Nhạc Hinh, tôi là đàn ông. Khả năng kìm nén của tôi đã không còn lại được bao nhiêu từ khi em ôm tôi. Cho nên đừng có mời gọi tôi nữa.”

Tôi đỏ mặt. Là nam sinh trung học đó... thật ra tôi thèm anh hơn!

Có anh ở bên, tiếng sấm không hề đáng sợ một chút nào. Thì ra không phải tôi sợ sấm sét mà là sợ hãi đêm dông tố khi không có anh.

Tôi vừa hạ sốt, tinh thần không tốt nên rất nhanh ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau tôi tỉnh lại, Giang Dục ngủ ở bên cạnh tôi. Tôi giống như con bạch tuộc, dùng cả hai tay hai chân ôm anh, dán mặt vào ngực anh.

Kiếp trước, một khoảng thời gian dài sau khi kết hôn chúng tôi đều ôm nhau ngủ như thế. Nhớ quá đi, cảm giác được chồng kề sát.

“Ôm đủ chưa, buông tay được không?”

Ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt Giang Dục... hình như không ngủ cả đêm.

Tôi nhanh chóng buông anh ra.

Ngoài cửa có một cái đầu nhỏ thăm dò: “Anh ơi, sao anh lại ngủ với chị rồi? À, em biết rồi, thì ra là chị dâu của em.”

Thật đúng là... trẻ em nói chuyện không kiêng kị.

Tôi không dám nhìn Giang Dục, thẹn thùng lấy chăn che đầu lại.

Giang Dục cười nhẹ thành tiếng, ôm em trai đi rửa mặt.