Liệt Dục Chước Hinh

Chương 6

Đến tầm ba giờ tối, lúc con người ta ngủ sâu nhất thì mạng lưới điện trong nhà bị ai đó động tay chân dẫn đến hỏa hoạn lớn.

Là do Tống Lâm Diễn thuê người đến sát hại.

Phòng ngủ là mục tiêu nên thế lửa mạnh nhất, rất nhanh đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Giang Dục vốn có cơ hội chạy trốn, vậy mà anh vẫn xông lên lầu cứu tôi không chút do dự. Cửa ra vào bị lửa lớn lấp kín, khói đen làm người ta hít thở không thông.

Trong nhà có dây thừng thoát hiểm, giữa đám cháy hừng hực không thấy chỗ neo móc, Giang Duc lập tức cột dây vào eo anh, tự biến bản thân anh làm chỗ tựa.

Anh giúp tôi cột dây thừng thật chắc, nâng tôi ra ngoài cửa sổ.

“Giang Dục...”

Tôi khóc.

Giang Dục hôn lên mắt tôi, mũi cọ vào nhau vô cùng thân mật.

“Đừng sợ, chồng em ở đây rồi. Chồng em sẽ bảo vệ em.”

Giang Dục thả dây thừng xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lửa lớn chiếm đoạt anh rồi, thân thể anh đang bốc cháy. Nhưng anh vẫn nắm chặt dây thừng, cho phép tôi sống sót đến điểm đáp.

Tôi được lính cứu hỏa chạy đến cứu. Còn anh, chết trong trận cháy lớn đó.

Một người đang sống sờ sờ ra đó bị thiêu chết, rất thống khổ còn tuyệt vọng biết bao.

Tôi sửa sang lại di vật, phát hiện trong tủ sắt có đôi giày múa tôi làm mất hồi trung học, bút máy dùng hư, một cái khăn tay dính máu...

Thì ra Giang Dục thầm thích tôi, thích thật nhiều năm như thế.

...

“Trần Nhạc Hinh, Trần Nhạc Hinh.”

Nước mắt vẫn rơi khi tôi tỉnh lại. Nhìn thấy Giang Dục là nhào vào lòng anh ngay, ôm anh thật chặt.

Anh còn tồn tại... tồn tại!

Tôi cọ mặt vào cổ anh. Hơi thở này, nhiệt độ cơ thể này làm tôi cảm thấy an tâm.

Giang Dục như bị điểm huyệt, ngây ngẩn cả người, hai tay treo giữa không trung mà không chạm vào tôi.

“Gặp ác mộng?”

“Ừ, mơ phải một cơn ác mộng đáng sợ lắm, may mà tỉnh lại rồi.”

“Mộng lúc nào cũng trái ngược.”

Chích thuốc xong thì Giang Dục muốn đưa tôi về nhà.

“Mẹ mình đi công tác rồi, mình sợ bị Tống Lâm Diễn tiếp tục khi dễ mình.”

Giang Dục nhíu mày, nói: “Ở nhờ nhà bạn bè đi.”

“Mình cũng nghĩ vậy! Giang Dục, mình có thể đến nhà bạn ở không?”

Giang Dục ho khan một tiếng, gương mặt băng giá mà lỗ tai lại đỏ.

“Trần Nhạc Hinh, chẳng lẽ không còn người bạn nào nữa à?”

Bạn trai thì có... được tính vào không?

“Ừm, mình xấu tính, không có bạn bè.”

Giang Dục hết cách, đành dẫn tôi về nhà. Cuối cùng tôi cũng gặp được em trai anh là Giang Tùy. Thân thể nho nhỏ ngồi ở trong nhà dì hàng xóm, ngoan ngoãn đợi anh trai đến đón.

Giang Dục dắt cậu bé đến, nói: “Có chị gái xinh đẹp đến, chào hỏi đi.”

“Chào chị.”

“Chào em nha.”

Tôi ngồi xổm xuống, sờ má thịt cùng làn da vàng vọt của cậu bé, đầu mũi chợt thấy chua xót.

Một đời này, tôi nhất định phải bảo vệ đứa trẻ này.