Chương 47: Đâu đâu cũng có y
Đợi Tuệ An yên vị trên xe ngựa đã là nửa canh giờ sau, từ lúc xảy ra sự kiện Đoan môn đến nay, Hiền Khang đế nổi giận đùng đùng, hạ lệnh phong tỏa tất cả bốn cửa kinh thành, thủ vệ kinh đô được sắp xếp ngày đêm tuần tra khắp mọi ngõ ngách trong kinh.Mỗi ngày có có một đội ngũ binh mã tuần tra khác nhau, điều tra hai ngày liên tiếp, hiện giờ tuy không còn gắt gao lục soát khắp nơi như trước, nhưng trên các con đường vẫn có binh lính mặc áo giáp ánh mắt lợi hại canh giữ.
Phải nói từ khi Đại Huy kiến quốc tới giờ, trừ những năm cuối thời Thánh Tổ có sự kiện Thành vương bao vây cung cấm mưu đồ soán ngôi, kinh đô Phượng An chưa bao giờ trải qua một hồi máu me như vậy. Từ Hiền Khang đế đăng cơ đến nay, triều đình được củng cố trải qua hai đại Đế vương Thánh Tổ, Thái Tổ, dân chúng an cư lạc nghiệp, trên dưới Đại Huy đều yên bình vui tươi, kinh thành càng là đêm không đóng cửa, ca múa mừng cảnh thái bình.
Thật không ngờ lúc này lại xảy ra việc ám sát lớn đến nhường này, huống chi còn đúng vào ngày đại quân khải hoàn trở về, mặt mũi triều đình thế là mất sạch, Hiền Khang đế thiên uy hiển hách có thể nào không tức giận cho được? Mà thiên tử tức giận, thường thường hậu quả chính là người chết đầy đất, trong thời khắc khai chiến thì dân chúng cũng chỉ là hư vô.
Cho nên dù sự kiện ám sát Đoan môn đã qua được hai ngày, khắp kinh thành vẫn không một ai dám ra ngoài, cửa hàng thì đóng cửa không tiếp khách, ngẫu nhiên có vài xe ngựa đi qua, chủ yếu là xe của phủ quan.
Tuệ An khẽ vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy Phúc Mãn lâu ngày trước khách khứa đông đúc cũng đóng chặt cửa. Phúc Mãn lâu là sản nghiệp của người con thứ tư Hiền Khang đế Thuần vương, ngay cả vương hầu hoàng tộc còn đóng cửa không kinh doanh, cẩn thận chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt như thế, khó trách dân chúng không dám bước ra khỏi nhà.
Xe ngựa đi nhanh một đường, tới phủ Định Bắc vương Tuệ An vừa nhìn thoáng qua đã dán chặt hai mắt vào một con ngựa cao to toàn thân đen tuyền như mực, bộ lông tỏa sáng lung linh, tinh thần sáng láng, đang được buộc vào con sư tử đá ngay trước cửa phủ.
Ngựa này chắc chắn là ngày đi ngàn dặm, bảo vật phi phàm, con ngựa giống như cảm nhận được ánh mắt Tuệ An, quay đầu nhìn qua đây, một đôi mắt trong suốt có thần ánh lên dã tính mạnh mẽ, nó tỏ vẻ khinh thường lúc lắc cái đầu, vừa lắc vừa vung vẩy đám lông mao quanh cổ, vẻ mặt ra điều kiêu căng phách lối, dường như đang coi khinh Tuệ An không bằng.
Đúng là một con ngựa có linh tính!
Tuệ An không thèm so đo với một con ngựa, trong lòng thầm khen một tiếng, người luôn yêu thích ngựa như nàng cũng không khỏi nhìn chú ngựa kia nhiều hơn một chút.
“Xem ra Định Bắc hầu hôm nay có khách thì phải, cũng không biết là ai…”
Không biết chủ nhân của tuyệt thế lương câu này là ai đây, Tuệ An lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, thở dài một tiếng bước đến cửa phủ.
Tuệ An vẫn thường xuyên tới phủ Định Bắc vương tìm Văn Cảnh Tâm, cho nên không cần đệ bái thϊếp, người làm cũng trực tiếp mời nàng qua cửa, Hồng Trù đã đợi sẵn đón vào. Hàn huyên với nhau vài câu, Tuệ An được đưa đến nơi tĩnh dưỡng của Văn lão thái quân, Phúc Hành viện.
Phúc Hành viện của Văn lão thái quân tọa lạc chính giữa phủ Định Bắc vương, thuần một màu trắng, lợp ngói lăng hoa, dọc theo cửa sổ có khắc hoa văn muôn hình vạn trạng, tranh Phúc Lộc Thọ nhiều màu nhiều vẻ, khắp viện trồng những là cây hòe đã gần trăm tuổi, kỳ hoa dị thảo, rồi bồn cây cảnh bằng đá tạc thành, tuy là mùa đông nhưng vẫn đầy vẻ xanh ngắt một màu.
So với phủ đệ phủ Phượng Dương hầu nguyên là thương gia giàu có mà nói, phủ Định Bắc vương ẩn giấu một vẻ trang trọng đầy cao quý. Trên cửa phòng khách có buông một chiếc rèm bằng gấm cẩm vân, bên trên thêu một bức Hải đường phú quý, đường nét tinh xảo, hết thảy những cánh hải đường khoe sắc đều dùng chỉ bạc thêu nên, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói lọi, cực kỳ tráng lệ.
Hồng Trù vừa vào chính viện, lập tức có tiểu nha đầu ở nhà giữa cười hô: “Thẩm Đại cô nương đến.”
Sau đó nàng bước nhanh về phía trước khụy gối hành lễ với Tuệ An, nói: “Thẩm cô nương đã tới, vừa có người thông báo, Tam cô nương nhà chúng ta đã vội vàng đến đây, mời cô nương vào.”
Tuệ An thấy nàng có một đôi mắt hoa đào, hết sức đáng yêu, dáng vẻ lại xinh xắn ưa nhìn, người cũng thông minh, không khỏi nhìn nhiều một cái.
Hồng Trù thấy Tuệ An để ý tới Oanh Ca, cũng cười nói: “Đây là Oanh Ca, mới từ phòng thêu chuyển tới, là người lanh lợi có thừa, giỏi nhất nói mấy chuyện khiến lão thái thái chúng ta vui vẻ, mấy người lớn tuổi như chúng ta còn không bằng một mình nàng đâu.”
“Hồng Trù tỷ tỷ lại quở trách nô tỳ, theo nô tỳ thấy, hai vị tỷ tỷ bên cạnh Thẩm cô nương mới thật sự là thông minh linh hoạt đây.” Oanh Ca vừa bước vừa đưa đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly nhìn về phía sau Tuệ An, hì hì cười nói.
“Xem cái miệng ngọt chưa kìa, hai nha đầu này của ta đều ăn nói vụng về thì có.” Tuệ An cười nói, lại ra hiệu cho Xuân Nhi thưởng hà bao, thu hồi ánh mắt, chưa đi được hai bước đã thấy rèm lụa được vén lên, Văn Cảnh Tâm bước nhanh ra ngoài, khuôn mặt nhuộm đầy ý cười đi tới đón.
Tuệ An thấy nàng không mặc áo choàng thì đi nhanh hai bước, kéo tay nàng, nói: “Ngươi khách sáo với ta làm gì, cũng không khoác áo choàng vào, lão thái quân đã bệnh, ngươi nếu chuốc thêm phiền, ta đây về sau cũng không dám lại đến thăm bệnh nữa.”
“Ta đâu có yếu ớt như vậy, mau vào phòng đi, mới rồi tổ mẫu còn nhắc ngươi mãi.”
Hai người cười nói bước lên bậc thang, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng rộn rã từ trong phòng truyền ra, Tuệ An nghe được có thanh âm nam tử, liền ngừng một chút, nhìn về phía Văn Cảnh Tâm hỏi: “Bên trong có khách?”
Văn Cảnh Tâm chỉ cười, chớp chớp đôi mắt, kéo tay Tuệ An đi vào, “Ngươi nhìn thì sẽ biết thôi.”
Tuệ An thấy nàng như thế cũng biết không phải đại nhân trong triều gì, nghĩ nhất định là công tử nhà ai hoặc là bằng hữu Văn gia đưa nữ quyến đến thăm bệnh, không ngại ngùng nữa, cũng chẳng hỏi mà tùy nàng đưa vào phòng.
Vừa vào trong phòng thì giật mình sửng sốt, thấy tràn đầy trong phòng những người là người, đưa mắt nhìn qua, trâm vàng vòng bạc, một phòng oanh oanh yến yến đủ loại trang phục rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt, đúng là muốn mù mắt người ta mà, hương son sắc phấn khiến cho Tuệ An ngơ ngác không thôi.
Văn lão thái quân nằm trên nhuyễn tháp đối diện các nàng, bên tay phải của bà lần lượt ngồi hai nam tử, một áo trắng, một áo xanh.
Tuệ An bị khung cảnh trong phòng thu hút ánh mắt, chỉ mải nhìn ngắm những nhan sắc mỹ miều, đến lúc này mới khẽ chuyển mắt nhìn về phía hai người nam tử nọ, vừa nhìn đã chìm vào một đôi đồng tử sâu không gợn sóng quen thuộc.
Quan Nguyên Hạc !
Tại sao y lại ở trong này? Con ngựa trước cửa phủ khi nãy ắt hẳn là của y, thảo nào nhìn cứ thấy quen quen.
Tuệ An đáy lòng buồn bực, chỉ nghĩ, thật sự là ra cửa không xem lịch, sao mà cứ xuất môn là đâu đâu cũng có y thế không biết! Đúng là thứ âm hồn bất tán!