Chương 28: Tĩnh Mẫn Thái công chúa
Tuệ An không biết vì sao khi chạm đến đôi mắt thâm trầm kia thì nhất thời trong lòng cảm thấy rùng mình, nhưng sau đó thật kì lạ bình tĩnh trở lại, tâm tư cấp tốc thay đổi.Thật kì lạ, mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều rất kì quái.
Trong kinh thành nhiều quý nhân, dân chúng đều là ngọa hổ tàng long, mà nay lại đυ.ng vào Tuệ An nàng, kẻ cả ngày chỉ biết rong chơi bắt nạt người khác, không ai dám tới trêu chọc.
Bình thường khi bá tánh thường dân nhìn thấy người giàu sang thì đều tránh đi đường vòng, sao nay còn dám chủ động tiến lên nói đạo lý?
Ông lão ngay giữa ban ngày ban mặt, lại giữa ngã tư đường đông người nháo sự, giống như cố ý đυ.ng vào nàng, rồi lại muốn làm lớn chuyện, cứ muốn được nước lấn tới, điều này thực sự không đúng lắm, nếu như bình thường thì chính nàng là người chiếm thế thượng phong mới đúng, làm sao lại có chuyện này?
Trong chuyện này hẳn có âm mưu!
Nghĩ như thế, roi da trong tay Tuệ An đang giơ lên liền ngừng lại, ngược lại tùy ý để cho lão ta chạm vào mình, tiếp theo thừa dịp lão không để ý, trong nháy mắt nàng lấy khuỷu tay húc vào đùi phải của lão.
Lão ta làm sao dự đoán được Tuệ An lại đột nhiên thay đổi tâm tư, lão phản ứng theo bản năng, đùi phải nhanh chóng nâng lên, lập tức tránh được công kích của Tuệ An.
Động tác này của lão cũng không phải nhỏ, đủ để cho mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Tuệ An vừa cười vừa đứng lên, vỗ vỗ bụi bám trên váy, từ trên cao nhìn xuống lão ta, lạnh lùng nói: “Không biết sống chết! Cầm danh thϊếp của Phượng An Hầu phủ đưa người này tới nha phủ, nói rằng hắn hại người lừa gạt, thỉnh Vạn đại nhân cứ xử lý theo luật pháp!”
Vì lợi ích của quý tộc, luật pháp Đại Huy đối với kẻ trộm, lừa gạt người rất nghiêm khắc, người này bị đưa tới nha môn đúng là muốn mất đi nửa cái mạng rồi.
Đám người vây xem lão hán tử thấy không còn náo nhiệt nữa thì nháy mắt tan hết hơn một nửa, đám người mới vừa rồi còn tràn đầy căm phẫn chỉ trích Đông Nhi cũng xám xịt rời đi, ngược lại tên mới vừa rồi kích động nói nhà ai cũng có trưởng bối thì vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ nhìn Đông Nhi cười cười, môi giật giật, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị nàng ta trợn mắt liếc nhìn một cái.
Đông Nhi nghe Tuệ An nói muốn đưa ông lão đến quan phủ thì vẻ mặt hung hăng liếc nhìn đám người kia một cái rồi đi lại chỗ lão, cười nói với Tuệ An: “Vẫn là tiểu thư có biện pháp, việc đưa hắn đến quan phủ thì để cho nô tì.”
Tuệ An tùy ý gật đầu, đưa mắt nhìn về phía đông Vọng Lâu Hạ, nhưng chỗ kia đã sớm trống rỗng, đã không còn thấy bóng dáng kia đâu. Không biết vì sao trong lòng Tuệ An lại có chút mất mát.
Nàng bị cảm xúc của mình làm cho hoảng sợ, tiếp theo lại nghĩ, người này coi như cũng đã giúp mình hai lần, bản thân chỉ là muốn gặp mặt để cám ơn hắn, mà chưa gì hắn đã đi rồi.
Nghĩ như thế, Tuệ An chỉ cười cười rồi bỏ qua việc này, quay đầu nhìn lại xe ngựa của Tôn Tâm Từ vẫn luôn đi phía sau thì sớm đã không còn nữa, nàng cũng không bất ngờ, mím môi leo lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, Tuệ An vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ở phía xa chỗ dưới cửa hàng bạc có đậu một cỗ xe ngựa phong cách cổ xưa, ánh mắt Tuệ An lóe lên, lúc này mới phân phó lão Triệu đánh xe. Nàng gõ nhẹ vào vách xe, đợi Xuân Nhi ghé sát tai vào vách rồi mới thấp giọng phân phó:
“Ngươi đi theo chiếc xe ngựa đó, nhìn xem bên trong là ai.”
Nghe được Xuân Nhi đáp lời, Tuệ An lại dặn thêm: “Cẩn thận một chút, đừng để bị người trong xe phát hiện.”
Trở lại Dong Lê viên, Tuệ An mới uống được một ly trà nhỏ, Đông Nhi đưa người đi quan phủ đã trở lại, nhấp một ngụm trà xong nàng ta ríu rít đem hết mọi chuyện xảy ra trong ngày kể cho Phương ma ma đang ngồi cắn hạt dưa bên cạnh nghe.
Phương ma ma nghe được Tôn Tâm Từ ở Quốc Tử Giám nói Tuệ An ngược đãi nàng ta thì tức giận đến thay đổi sắc mặt, sau lại nghe đến chuyện Tôn Tâm Từ đánh đàn thì lại nở nụ cười, nói với Tuệ An
“Nhị tiểu thư này thật ra cũng có chút bản lãnh, vốn tưởng rằng chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng nay xem ra là do ma ma ta đây thiển cận nhìn nhầm, thật là đáng chết mà.”
Đông Nhi nghe vậy thì tức giận nói: “Ma ma không biết chứ, lúc đó mấy vị thiếu gia cũng khen ngợi nàng ta, còn lấy tiểu thư của chúng ta so sánh với nàng ấy, nói tiểu thư… Hừ, ta nói tiểu thư nên chăm chỉ học cầm nghệ, đến lúc đó ra tay, khiến cho bọn họ lác mắt, tiểu thư của chúng ta vốn rất thông minh!”
Phương ma ma nghe vậy thì trừng mắt liếc nhìn Đông Nhi, tức giận nói: “Nói bậy bạ gì đó! Tiểu thư của chúng ta có thân phận gì, sự việc kia chỉ có người do tiện nhân nuôi dưỡng mới có thể làm ra, không biết xấu hổ. Còn nữa, tiểu thư chính là tiểu chủ nhân của Phượng Dương hầu phủ, tương lai có thể sẽ thừa kế tước vị, cần gì phải dùng đến hư danh đó để giữ thể diện. Tôn Tâm Từ kia chỉ là một thứ xuất, tưởng lấy những thứ này thì có thể đề cao được giá trị bản thân sao, chỉ để cho thiên hạ xem thôi, thân phận ti tiện, nàng ta ngu xuẩn, đầu óc ngươi cũng như vậy sao?”
Đông Nhi nghe Phương ma ma mắng mình, suy nghĩ thấy cũng đúng, nhưng rồi lại cười kể tiếp chuyện có ông lão đâm vào xe ngựa. Phương ma ma là người tinh tường, nghe xong phát hiện đây hẳn là một âm mưu, cả người tức giận đến phát run
“Đỗ Mỹ Kha này quá mức đáng ghét, cứ trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại thanh danh của tiểu thư, quả thực là độc ác!”
Phương ma ma nghiến răng nghiến lợi căm giận nói, Tuệ An nghe vậy cũng chỉ mỉm cười.
Như vậy là độc ác sao? Ha ha, ở kiếp trước bản thân đã chứng kiến việc còn độc ác hơn, nên việc hôm nay Tuệ An lại không hề cảm thấy tức giận.
Không nghĩ tới Phương ma ma lại tức giận như vậy, Tuệ An đang muốn mở lời chuyển đề tài, thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Xuân Nhi, chớp mắt nàng ta đã hấp tấp chạy vào.
“Tiểu thư, người đoán xem người trong xe ngựa là ai?”
Nhìn sắc mặt Xuân Nhi có chút cổ quái, giống như kinh hoàng lại giống như thở phào may mắn, Tuệ An hiếu kì không biết người ngồi trong xe là ai, nhưng đây hẳn là một nhân vật lợi hại, nếu không Đỗ Mỹ Kha cũng không hao hết tâm tư an bài màn kịch vừa rồi.
Phương ma ma và Hạ Nhi không biết nàng ta đang nói cái gì, thấy hai người nhìn về phía mình thì Xuân Nhi đem chuyện Tuệ An phân phó nói ra, rồi không để mọi người đợi lâu, ngưng mắt nói:
“Nô tỳ theo lời tiểu thư phân phó đi theo chiếc xe ngựa kia, xe ra tới phố chính, rồi lại đi thẳng tới hoàng thành. Nô tỳ không dám tới gần, chỉ đứng nhìn xa xa, xe ngựa tới Chính Dương môn thì dừng lại, từ trong xe bước ra một quý phu nhân khoảng sáu mươi tuổi, y phục cực kỳ sang trọng, được tổng quản nội vụ công công tự mình nghênh đón vào Chính Dương môn. Nô tỳ đứng phía xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng vẫn cảm thấy bà ấy hơi quen. Vì thế nên nô tỳ trở lại phố chính, đến cửa hàng bạc gặp chưởng quầy, chưởng quầy nói quả thật lúc nãy có một quý phu nhân cao quý ngồi chiếc xe ngựa cổ xưa ghé qua đây, y phục giống như nô tỳ miêu tả, nô tỳ lại hỏi hắn tướng mạo của quý phu nhân đó, chưởng quầy nói bà ấy toàn thân cực kì uy nghi nên hắn không dám nhìn nhiều, chỉ là hắn nhớ bà ấy có một nốt ruồi son ngay giữa trán rất đáng chú ý!”
Nốt ruồi son ngay giữa trán, lại được nội vụ tổng quản nghênh đón vào cung, Phương ma ma lập tức nhảy dựng kinh hô lên một tiếng.
“Tiểu thư, chính là Mẫn Tĩnh Thái công chúa!”
Tuệ An cũng cả kinh, Mẫn Tĩnh Thái công chúa chính là muội muội ruột của Hoàng đế khai quốc Đại Huy, là cô cô của đương kim Hoàng Thượng, nay đã sáu mươi tuổi, hàng năm đều ở Giang Nam, đã nhiều năm rồi không quay lại kinh thành.
Vị công chúa này là người rất khiêm tốn, nếu hồi kinh cũng cực kì ít lộ diện giữa dân chúng, nhưng hôm nay lại tình cờ gặp được, nếu nói là ngẫu nhiên thì Tuệ An không bao giờ tin.
Năm đó, Thái công chúa vì sự nghiệp tranh quyền của Thánh tổ, đã chủ động buông bỏ mối nhân duyên tốt, gả cho Tiền gia là thương gia giàu có nhất Trung Nguyên, Tiền gia nhiều đời làm ăn buôn bán, tuy nói là phú khả địch quốc nhưng rốt cuộc cũng chỉ là thương nhân. Thái công chúa sau khi gả cho Tiền gia thì khiến cho gia tộc này cơ hồ xuất ra toàn bộ sản nghiệp để giúp Thánh tổ Hoàng đế mở rộng thế lực.
Tuy là sau khi Thánh tổ thành lập Đại Huy vương triều thống nhất Trung Nguyên đối với Tiền gia phong thưởng, thăng quan tiến chức, cho phép tôn tử kế thừa chức vị nhưng vẫn cảm thấy hổ thẹn với bào muội duy nhất này. Có thể là do cảm động cùng áy náy mà mỗi khi Thánh tổ Hoàng đế tức giận thì đều là Mẫn Thái công chúa đi khuyên bảo.
Sau khi Thánh tổ Hoàng đế qua đời, Tĩnh Mẫn Thái công chúa cũng nhân thân thể không tốt mà chuyển đến Giang Nam, từ đó rất ít khi xuất hiện ở kinh thành. Vị Thái công chúa này chính là người mà trừ bỏ Văn thị Thái hậu ra thì là phụ nhân có uy vọng nhất trong Đại Huy vương triều.
Đối với sự việc hôm nay nàng gặp phải, nếu ngày sau ở trước mặt Hoàng thượng có nói điều gì hoặc làm điều gì không đúng thì sẽ có người lôi chuyện này ra. Kinh thành có nhiều miệng, mặc kệ là chuyện gì lớn nhỏ, chỉ cần có người để ý thì ắt hẳn đều có thể dẫn tới một hồi tai họa.
Tuệ An đoán Đỗ Mỹ Kha sẽ lợi dụng người nào đó để phá hư thanh danh của nàng, nhưng không ngờ bà ta lại linh thông tin tức đến thế, tìm được một nhân vật có phân lượng cao như vậy.
Nếu hôm nay thực sự bị Tĩnh Mẫn Thái công chúa hiểu lầm, ngày sau nhóm quý phu nhân trong kinh biết Thái công chúa không thích nàng, lại nghĩ ngay cả Thái hậu cũng ghét nàng, thì tình cảnh của Thẩm Tuệ An nàng thực sự không ổn chút nào.
“May mắn hôm nay tiểu thư tỉnh ngủ, nếu không…” Phương ma ma hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, nhìn Tuệ An có chút sợ hãi nói.
Bà nghĩ tới hôm nay Đông Nhi và Xuân Nhi đi theo Tuệ An lại không phát hiện được âm mưu, suýt chút nữa thì mắc mưu, liền quay sang trừng mắt liếc hai người một cái. Thầm nghĩ, dù sao mấy nha đầu này cũng còn nhỏ, trải qua nhiều chuyện, sau này phải dạy dỗ thêm.
Bà cũng không còn trẻ nữa, sau này không thể mãi hầu hạ tiểu thư được, bốn nha đầu kia nếu như có thể đảm đương được mọi việc thì bà cũng an tâm nhắm mắt đi gặp phu nhân.
Tuệ An thấy sắc mặt mọi người không vui nên mỉm cười, chuyển chủ đề: “Hôm nay Thu Nhi đi Lưu gia thôn gặp Vân cô nương à?”
Thu Nhi thấy Tuệ An hỏi việc này thì vội nói: “Đúng là sáng nay nô tỳ đi tìm Vân cô nương, nàng ta quả là người thông minh, sợ Mã Minh Xa lại tới quấy rối, hôm qua lúc nô tỳ vừa rời đi, nàng ta đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi tới thôn của họ hàng để tạm lánh. Hôm nay nô tỳ phải nói đến khô cổ mới khiến cho người ở quê cô nương ấy tin tưởng nô tỳ không phải là người xấu, thế mới chịu tiết lộ nơi Vân cô nương đi, nô tỳ đã để lại tin cho nàng ấy, sáng mai nô tỳ sẽ lại đi lần nữa.”
Tuệ An nghe vậy thì gật đầu phân phó dọn cơm, tận dụng chút thời gian nói chuyện với Phương ma ma về việc ngày mai muốn tới Thường Âm lâu cùng Văn tiểu thư xem Đại quân chiến thắng trở về, muốn bà chuẩn bị một chút điểm tâm mà Văn Cảnh Tâm thích ăn.