Chương 20: Văn cảnh tâm
Cô nương này khoảng chừng hai mươi tuổi, làn da trắng muốt, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, dáng người mảnh mai, thần sắc dịu dáng uyển chuyển, tạo cảm giác xinh xắn lanh lợi. Diễn&đàn&lê*quý,đônNàng khoác một chiếc áo lông chồn màu hồng, áo bên trong là tơ lụa vàng nhạt với họa tiết là hoa Hải Đường, váy xòe phía dưới có màu xanh lá mạ, trên đầu là hai búi tóc được vấn với một chuỗi lưu ly, nàng tự mình bước xuống xe ngựa, không hề phát ra tiếng động nào, cử chỉ rất tự nhiên mà lại cao quý.
Nữ tử này chính là đường muội của Văn tiến sĩ trong Quốc Tử Giám, Văn Cảnh Tâm.
Văn Cảnh Tâm vừa xuống xe ngựa thì nha hoàn bên cạnh đã nhanh chóng cầm ô che cho nàng, xe ngựa bên phía Hầu phủ lúc này cũng bước xuống một người mang một đôi giày thêu hoa Thược Dược, đế giày được làm bằng san hô hồng, phủ xuống giày là váy lụa thướt tha, trên đầu là trâm cài bạch ngọc, nàng ta cũng xấp xỉ tuổi của tiểu thư.
Vị tiểu thư này là con gái dòng chính của Uy Viễn Hầu Thôi Minh Đạt, nàng có bộ dạng băng thanh ngọc khiết, đôi môi đỏ mọng, ngũ quan tinh xảo, dáng người nhỏ nhắn với những đường cong duyên dáng, bước đi chậm rãi nhẹ nhàng, bộ dạng yếu ớt mỏng manh. diễn&đàn%lê*quý^đôn
“Cảnh Tâm tỷ tỷ, Tư Tồn ca ca.”
Thôi Tri Phỉ vừa xuống xe ngựa liền gọi một tiếng thanh thúy, thấy hai người mỉm cười, vội vàng phân phó nha hoàn nhanh chóng mang ghế lại dìu nàng xuống xe ngựa rồi đi về phía hai người, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng hiện lên vẻ xấu hổ khi nhìn Văn Tư Tồn. diễn&đàn^lê*quý#đôn
Ba người đứng ở bên xe ngựa hàn huyên vài câu rồi mới cùng nhau đi về hướng cửa lớn.
Tuệ An ngây ngẩn một chút, vốn định xoay người, nhưng nhìn thấy Văn Cảnh Tâm bước xuống xe ngựa thì ngừng lại, đứng ở bậc thang nhìn thân thể mảnh mai của nàng ấy, mặt mày Tuệ An có chút ý cười, nhìn bọn họ đến gần.
Ba người gặp Tuệ An đứng ở bậc thang trước cửa thì mỗi người có một phản ứng, Văn Tư Tồn chỉ gật đầu cười với Tuệ An một cái rồi chuyển ánh mắt đi, Thôi Tri Phỉ bĩu môi, quay đầu đi tiếp tục nói chuyện với Văn Tư Tồn, mà Văn Cảnh Tâm ngược lại đang bước từng bước nhỏ, lập tức nở nụ cười, rồi nhanh chóng tăng tốc bước về phía Tuệ An.
Tuệ An thấy nàng ấy chạy vội, lặp tức đi xuống hai bậc thang, hoảng sợ kêu: “Tỷ chậm một chút! Gấp cái gì.”
Trong giọng nói của Tuệ An mang thao chút trách cứ, Văn Cảnh Tâm cũng không thèm để ý, ngược lại cười càng vui vẻ hơn, vươn tay ra với Tuệ An, để nàng ta tùy ý kéo nàng lên, cười nói:
“Chỉ mới mấy ngày không gặp muội thôi, nghe nói muội bị phong hàn, vẫn lo lắng muốn đi thăm muội, nhưng mấy ngày nay thời thiết thay đổi, bản thân tỷ cũng cảm thấy không khỏe, tổ mẫu không cho tỷ ra khỏi cửa, lại sợ đến thăm muội rồi muội lo tiếp đón tỷ ảnh hưởng tới sức khỏe thì không hay. Vốn định hôm nay sai Miên nhi sang Hầu phủ thay ty hỏi thăm muội, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Xem ra muội đã khỏe hơn rồi?”
Tuệ An nắm tay Văn Cảnh Tâm, trong lòng tràn đầy cảm kích. Kiếp trước nàng và Văn Cảnh Tâm cũng là bạn thân, sau này nàng gả vào Tần Vương phủ, vì tính tình nhu nhược và hay đố kị nên bị Lí Vân Sưởng chán ghét, thế nên cơ hồ Tuệ An trở thành trò cười cho nhóm phu nhân khắp kinh thành, nhưng vì thân phận trước mắt của nàng nên ngày thường khi mọi người nhìn thấy nàng có chút mỉa mai châm chọc nhưng vẫn không dám thất lễ với nàng, thế nhưng sau lưng thì ai cũng giễu cợt khinh thường nàng.
Rất nhiều tiểu thư thân thiết với Tuệ An khi thấy tình cảnh của nàng sau khi gả vào Vương phủ thì đều xa lánh, chỉ có Văn Cảnh Tâm vẫn ở bên cạnh Tuệ An, thường xuyên đến Vương phủ thăm nàng, khiến cho Tuệ An cũng được an ủi phần nào.
Hiện tại khi Tuệ An gặp lại nàng, tất nhiên là trong lòng tràn đầy vui mừng, không để ý nhanh chóng nắm chặt lấy tay Cảnh Tâm, khiến cho nàng ấy hơi cảm thấy đau. Tuệ An nhìn chằm chằm hai gò má có chút tái nhợt của Văn Cảnh Tâm, nhíu mi nói:
“Cơ thể của muội tỷ còn không biết sao, một chút thương hàn như vậy chỉ cần dăm ba bữa là hết rồi. Nhưng ngược lại là tỷ đó, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt, mấy ngày nay ngủ không ngon giấc sao?”
Văn Cảnh Tâm bị Tuệ An nắm chặt tay lôi kéo, nghĩ rằng đã nhiều ngày không gặp nên nhớ mình, cũng để nàng ấy tùy ý nắm, cười nói: “Đây chỉ là bệnh cũ của tỷ mà thôi, khi thời tiết trở lạnh thì cơ thể hư nhược ra nhiều mồ hôi, mà bản tính tỷ lại ưa sạch sẽ, cơ thể có nhiều mồ hôi như vậy thì không ngủ được, nhưng lại làm cho nha hoàn cả phòng cũng phải khổ sở theo. Hôm trước mẫu thân có đến chỗ Từ An Đại sư xin mấy viên Trấn thần hoàn, tỷ mới dùng hai viên, thế nhưng hai đêm qua ngủ đều ngon giấc, hôm nay tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi.”
Tuệ An nghe nói bệnh này là từ khi sinh ra là đã mắc phải, Văn gia đã nhiều lần mời danh y nhưng đều không thể trị được tận gốc, nàng cũng không nhiều lời nữa mà chỉ xoa hai bàn tay lạnh lẽo của Văn Cảnh Tâm, hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau đi vào cửa.
Thôi Tri Phỉ thấy Tuệ An không để ý gì tới mình cũng không tức giận, nàng ta còn ước gì Tuệ An nhanh chóng kéo Văn Cảnh Tâm đi để nàng ta có thể cùng Tư Tồn ca ca nói chuyện một chút, hiện tại quả nhiên Tuệ An đã kéo Cảnh Tâm đi, tất nhiên là mặt mày nàng ta hớn hở, lôi kéo Văn Tư Tồn nói hết chuyện này tới chuyện kia như một con vẹt.
Mà Văn Tư Tồn thấy Tuệ An không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái thì trong lòng có hơi khó chịu.
Lúc trước Tuệ An vô cùng nhiệt tình với hắn, nhìn thấy hắn là hai mắt sáng lên, hai mà ửng hồng, quấn quít lấy hắn rồi nói chuyện như vẹt, y chang biểu hiện của Thôi Tri Phỉ lúc này.
Văn Tư Tồn là một thiếu niên thông minh, lại được sinh dưỡng trong gia đình quyền quý, hiển nhiên biết được ánh mắt đó của Tuệ An có nghĩa là gì, trên thực tế hắn cũng rất hưỡng thụ loại ánh mắt ái mộ này, nhưng hiện tại chỉ mới mấy ngày không gặp mà Tuệ An lại đối xử với hắn như chưa có gì, mặc dù hắn không có ý gì với Tuệ An nhưng ngay lập tức thì không thích ứng được, ngược lại cảm thấy hơi mất hứng.
Loại tò mò này không ngừng thôi thúc hắn nghiêm túc quan sát Tuệ An, thế nhưng khi nhìn rồi thì bất giác không thể rời mắt.
Hôm nay Tuệ An mặc một chiếc áo hồng in hình bách điệp xuyên hoa, phía dưới là chiếc váy thêu hoa tử đằng, trên đầu không cài trâm gì, chỉ dùng một ít trân châu Lưu Tô quấn quanh.
Màu sắc y phục tươi đẹp khiến cho khuôn mặt nàng thêm hồng hào rạng rỡ, nàng không khoác áo choàng nên phía trên cổ áo lộ ra chiếc cổ duyên dáng, da thịt trắng như tuyết.
Đôi mắt hoa đào sáng ngời, đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo cho đôi mắt thêm mấy phần phong tình. Cái mũi thanh tú đẹp đẽ, mặc dù không tính là khéo léo nhưng lại rất cao, cánh mũi theo nụ cười lên xuống nhưng không thô thiển, chiếc mũi thẳng tắp hài hòa với hốc mắt khiến cho nàng trông khác với những tiểu thư trong kinh, chính sự khác biệt đó lại tăng thêm mấy phần phong tình.
Tuệ An cũng không giống như Cảnh Tâm dịu dàng lịch sự tao nhã, nhưng lại lại có vẻ bừng bừng sức sống, đôi môi đỏ căng mọng mượt mà, môi trên hơi mỏng, lúc cười rộ lên như sau cơn mưa hải đường, trơn bóng kiều diễm. Mặc dù mới là một tiểu cô nương nhưng đã lộ ra nhan sắc kiều mỵ.
Bình thường Văn Tư Tồn cảm thấy diện mạo của Tuệ An có hơi quá diễm lệ, diễm lệ đến hơi tục, xinh đẹp giống như Tần hồ cơ diêm dúa lòe loẹt. Không giống Văn Cảnh Tâm và Thôi Tri Phỉ dịu dàng mềm mại, nàng thiếu đi sự lịch sự nhu mì của thiếu nữ, nhưng không biết vì sao hôm nay hắn thấy dung mạo của nàng cực kì lóa mắt, mặc dù diễm lệ thế nhưng không tầm thường.
Còn cơ thể Tuệ An cũng rất cao, so với nữ tử bình thường thì cao hơn rất nhiều, đứng bên cạnh Văn Cảnh Tâm dường như cao hơn nàng ấy một cái đầu.
Tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng cơ thể đã trổ mã với dáng người cao ngất, eo thon chân dài, khi đi lộ ra sự mềm mại mười phần, bình thường hắn cho rằng những nữ tử quá cao sẽ mất đi sự mềm mại, rất khó làm cho người khác yêu thích, nhưng hôm nay lại cảm thấy như vậy cũng tốt, nhìn nàng có một vẻ đẹp khác là xinh đẹp tiêu sái.
Cái eo mảnh khảnh xinh xắn, còn cặp mông tròn trịa nhô lên hơi lắc qua lắc lại, làm cho người ta không nhịn được muốn đánh một cái.
Nghĩ đến đây Văn Tư Tồn bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hai gò má trắng nõn lập tức hiện lên hai vệt đỏ khả nghi, tầm mắt lập tức dời khỏi mông Tuệ An, thầm nghĩ hôm nay phải chăng mình bị trúng tà.
Thôi Tri Phỉ ở bên cạnh nói hồi lâu, quay đầu lại thì thấy bộ dạng lơ đãng của Văn Tư Tồn, lặp tức tủi thân dẩu môi, nũng nịu kêu: “Tư Tồn ca ca, huynh rốt cục có nghe Phỉ nhi nói gì không.”
Lúc này Văn Tư Tồn mới nhìn về phía Thôi Tri Phỉ, mỉm cười nói: “Đương nhiên có nghe, muội vừa rồi mới nói muốn dạy cho Tước nhi chúc thọ, làm lễ mừng thọ cho An Hoa phu nhân. Được rồi, chúng ta đi mau, muội xem Cảnh Tâm tỷ tỷ đã đi mất rồi.”
Hắn nói xong thì cước bộ nhanh chóng đuổi kịp hai người Tuệ An, cầm trong tay chiếc ô, trách cứ nói: “Sao Tam muội không chờ nhị ca, nhìn xem tuyết rơi hết lên đầu muội rồi, ngộ nhỡ lại bị khí lạnh xâm nhập, lúc về tổ mẫu lại lột da ta, chẳng phải lại làm muội đau lòng nữa sao?”
Lúc này Tuệ An mới phát hiện bản thân mình chỉ lo lôi kéo Văn Cảnh Tâm nói chuyện mà không chú ý tới trên người nàng ấy đã phủ một lớp tuyết. Tuệ An vội phủi tuyết trên vai Văn Cảnh Tâm xuống, thầm trách bản thân mình quá sơ ý. Lại có chút ngượng ngùng nhìn Văn Tư Tồn nói: “Thật có lỗi, đều tại ta quên Cảnh Tâm không giống như ta da dày thịt béo, lôi kéo nàng ấy cùng đi dưới tuyết.”
“Cái gì mà da dày thịt béo, muội đúng là khoác lác! Còn nữa tỷ cũng không mảnh mai như vậy, mới vừa rồi ở trong xe ngựa rất nóng khiến cho tỷ có chút khó thở, hiện tại ra ngoài này cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rồi. An cô nương đừng nghe ca ca ta nói, chính huynh ấy khi nhìn thấy Phỉ muội muội thì không muốn đi nữa, ngược lại còn mong hai chúng ta đi chỗ khác, quả thực là nếu tổ mẫu có lột da huynh ấy thì cũng xứng đáng, ta còn lâu mới đau lòng.”
Văn Tư Tồn nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng Thôi Tri Phỉ ở một bên thì lại đỏ mặt, chà chà chân nói: “Cảnh Tâm tỷ tỷ thật là, làm sao lại liên quan đến muội chứ.” Dứt lời liền lén liếc mắt nhìn Văn Tư Tồn, một bộ dáng thẹn thùng.
Kiếp trước Thôi Tri Phỉ được gả cho Văn Tư Tồn, nhìn bộ dạng này, chẳng lẽ hiện tại hai nhà có ý này? Tuệ An có chút đăm chiêu chuyển ánh mắt qua lại giữa Văn Tư Tồn và Thôi Tri Phỉ.
Chẳng biết vì sao Văn Tư Tồn không thích Tuệ An nhìn hắn và Thôi Tri Phỉ với ánh mắt đó, liền nói: “Nghe nói Thẩm muội muội bị nhiễm phong hàn, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Giọng nói của hắn mang theo một phần tự nhiên mà xen lẫn có chút thân mật, thế nhưng lại khiến cho Tuệ An hơi sửng sốt, chợt không biết phải trả lời như thế nào. Lúc này bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng gọi to duyên dáng:
“Đại tỷ tỷ.”
Tuệ An quay đầu nhìn thì thấy Tôn Tâm Từ với vẻ mặt thân thiết cười chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đỏ bừng, không giống với Văn Cảnh Tâm được chiều chuộng nhu mì, cũng không giống Thôi Tri Phỉ cao ngạo thanh cao, nhìn nàng ta rõ ràng là bộ dáng tiểu muội hiền lành, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu, khiến cho người ta yêu thương luyến tiếc.