Chu Lang ngủ ở giường trong, trên người chỉ đắp một lớp chăn mỏng, tóc mượt phủ lên cần cổ, làn da trắng ngọc thấp thoáng dưới những khe hở đen nhánh.
Lệnh Hồ Nhu thắp đèn rồi cầm chân nến đi tới, ngồi xuống bên giường, nàng đưa tay vuốt ve gò má Chu Lang.
Thiếu niên mơ màng tỉnh lại trong cơn mộng mị, vừa mở mắt đã thấy Lệnh Hồ Nhu, cậu vội vàng muốn ngồi dậy.
Lệnh Hồ Nhu đặt chân nến sang một bên, dùng một tay đè Chu Lang xuống giường, không cho cậu dậy.
“Nhu nhi.” Vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng cậu có chút khàn khàn.
Mái tóc đen nhánh xoã khắp gối, phản chiếu ánh nến mờ ảo, đẹp không gì sánh được.
Lệnh Hồ Nhu ở bên ngoài mấy ngày, chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhà da diết như vậy. Giờ nhìn thấy Chu Lang, trong lòng nàng khẽ rung động, cúi xuống ngậm lấy môi thiếu niên.
Chu Lang rất nhạy cảm với chuyện này, Lệnh Hồ Nhu vừa ngậm lấy môi, cậu liền mở miệng, đưa đầu lưỡi ra.
Lệnh Hồ Nhu nhắm mắt, hàng mi thoáng run rẩy.
“Đã lâu rồi nàng không đến.” Chu Lang nói.
Tất nhiên Lệnh Hồ Nhu nhớ rõ hơn cậu, “Không tính hôm nay thì đã chín ngày rồi.”
“Nàng vẫn còn giận ta, nên không gặp ta sao?” Lông mi Chu Lang còn dài hơn cả Lệnh Hồ Nhu, dưới ánh nến lập loè, lại càng toát lên vẻ quyến rũ động lòng người.
Lệnh Hồ Nhu ngồi lên người thiếu niên, bắt đầu cởi bỏ lớp áo mỏng manh trên thân cậu ra. Cởi được một nửa, bắt gặp đôi mắt của đối phương, nàng chợt dừng lại, ghé sát vào tai cậu nói: “Ta không giận chàng. Ca ca bảo ta rời phủ làm một số việc, vốn dĩ phải mất nửa tháng mới xong, nhưng ta vội vã muốn gặp chàng, nên chín ngày đã trở về.”
Lúc này Chu Lang mới biết, hoá ra mấy ngày nay Lệnh Hồ Nhu không ở trong phủ.
Áσ ɭóŧ trên người bị cởi ra, làn da trước ngực trắng như ngọc bích.
Lệnh Hồ Nhu dùng môi lưỡi chạm nhẹ vào, Chu Lang liền kìm không được hừ khẽ hai tiếng.
“Nhu nhi.”
“Ừm?” Động tác Lệnh Hồ Nhu không hề ngừng lại.
Thiếu niên vẫn chưa quen với tư thế ngồi trên người mình của Lệnh Hồ Nhu. Cậu đỡ vai nàng muốn bật dậy, nhưng đối phương lại đè mạnh không cho cậu cử động.
“Nhu nhi.” Trên giường, Lệnh Hồ Nhu luôn thích dùng tư thế khống chế cậu như vậy. Nhưng sự mới lạ đã sớm qua đi, Chu Lang lại cảm thấy có chút không thể chấp nhận được. Cậu là một nam nhân đường hoàng cơ mà, sao có thể để một nữ tử đè mình xuống dưới? “Nàng cho ta ngồi dậy được không?”
Lệnh Hồ Nhu cong môi mỉm cười, “Không được.”
Chu Lang còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lệnh Hồ Nhu đã lấy áσ ɭóŧ vừa cởi ra trói hai tay cậu lại, đặt lên trên đầu.
Ánh nến dưới giường lập lập lòe lòe, thiếu niên ngẩng mặt nhìn Lệnh Hồ Nhu, chỉ thấy đôi mắt nàng ta sáng rực đến bất thường.
“Hôm nay trở về, ta tìm được một món đồ chơi rất thú vị từ một thương nhân nước ngoài.” Lệnh Hồ Nhu nói rồi đưa tay vào vạt áo trước ngực, lấy một chiếc chuông đồng lớn ra.
Chu Lang nhìn nhìn, không cảm thấy có gì kỳ lạ, chiếc chuông đồng này không khác gì những chiếc chuông đồng ngoài kia. Nhưng khi Lệnh Hồ Nhu xoa nó lên ngực cậu, thiếu niên mới dần cảm nhận ra điều đặc biệt.
Chuông đồng tiếp xúc với da thịt, ấm dần thì bắt đầu rung nhẹ.
Lệnh Hồ Nhu lăn chuông đồng qua lại lên ngực cậu.
Lúc này Chu Lang mới nhận ra đây là Miễn Tử Linh*! Trước kia cậu cũng từng tò mò tìm một chiếc dùng thử trên người nữ tử, nhưng nó lại là hàng kém chất lượng, chẳng có hiệu quả gì, nên cậu bỏ đi luôn. Không ngờ hôm nay Lệnh Hồ Nhu cũng đem đến một chiếc.
*Dụng cụ hỗ trợ trong chuyện phòng the của người xưa. Về ngoại hình, chúng có dạng hạt đồng nhỏ, có cái nhỏ hơn nữa, hình như hạt đậu tằm. Bên trong rỗng, chứa thủy ngân hoặc các vật có thể lăn. Về cách sử dụng, nữ giới có thể đặt vào âʍ đa͙σ hoặc nam giới kẹp vào dươиɠ ѵậŧ khi giao hợp. Trong hồi thứ mười sáu của tiểu thuyết "Kim Bình Mai", Tây Môn Khánh từng đề cập đến vật này.
Cậu không phải nữ tử, Miễn Tử Linh đương nhiên không có tác dụng kỳ diệu nào cả. Lệnh Hồ Nhu chơi một lúc, thấy không thú vị lắm, liền ném chiếc chuông sang một bên.
Chu Lang hoàn toàn không có cảm xúc với những món đồ chơi dành cho phái đẹp, nhưng lại hoàn toàn k̶h̶ô̶n̶g̶ có cảm xúc với phái đẹp. Dung mạo Lệnh Hồ Nhu vốn diễm lệ vô song, giờ đây ngồi lên người cậu, tóc xoã rối tung, ánh mắt gợn sóng quyến rũ, thật sự trêu chọc cậu đến mức khát khô cổ họng. Thấy Lệnh Hồ Nhu không tìm được thú vui từ Miễn Tử Linh, thiếu niên liền dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Nhu nhi, nàng cởi trói ta ra, ta sẽ dạy cho nàng cách dùng để thoải mái.”
Y phục Lệnh Hồ Nhu vẫn còn chỉnh tề, nàng cúi người nhìn Chu Lang, sau đó lắc lắc đầu, bộ dạng ngơ ngác như thể bị rối loạn tâm trí, khẽ thủ thỉ: “Chu Lang… Phu quân, sao chàng lại đẹp đến thế.” Vừa dứt lời liền si ngốc nở nụ cười, cúi xuống hôn lên cổ cậu.
Chu Lang bị Lệnh Hồ Nhu trêu chọc, máu nóng trong cơ thể cũng dâng trào, cậu liên tục gọi “Nhu nhi, Nhu nhi” không ngừng.
Lệnh Hồ Nhu đã cởi bớt vài lớp y phục trên người, Chu Lang thấy bả vai ngọc của đối phương hơi lộ ra, mấy lần muốn bật dậy đè nàng xuống dưới thân.
Nhưng dù Lệnh Hồ Nhu là nữ nhân, sức lực lại lớn hơn thiếu niên rất nhiều.
“Nhu nhi, ta đã nói với nàng rồi, Miễn Tử Linh chỉ dành cho nữ tử.” Dưới ánh nến mờ ảo cực độ ám muội, Chu Lang lên tiếng.
Lệnh Hồ Nhu nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó. Đoạn, nàng giơ tay lên, nhặt chiếc chuông bị vứt sang một bên đến.
Chu Lang thấy động tác của Lệnh Hồ Nhu, trong lòng càng thêm hưng phấn. Chỉ là cậu không ngờ rằng, nàng ta lại đẩy mạnh chiếc chuông vào giữa hai chân mình.
Chuông đồng rung lên dữ dội, khiến chân Chu Lang lập tức tê dại. Thiếu niên muốn dang chân đẩy nó ra, nhưng Lệnh Hồ Nhu lại lật người cậu sang, rồi đặt tay lên eo Chu Lang, “Phu quân khép chân lại một chút…”
Cậu đương nhiên không nghe lời, thế là chiếc chuông kia liền lăn xuống dưới. Lệnh Hồ Nhu nhíu mày, giơ tay vỗ vào mông thiếu niên một cái.
Chu Lang đã bao giờ bị ai đánh vào chỗ ấy đâu, mặt cậu tức khắc đỏ bừng lên, nghiến răng kêu: “Nhu nhi! Nàng đừng nghịch ngợm nữa!”
Tất nhiên Lệnh Hồ Nhu không sợ cậu, một thư sinh yếu đuối như thế, chẳng phải để mặc nàng muốn làm gì thì làm sao?
Nàng nhặt Miễn Tử Linh lên, nhét lại vào giữa hai chân Chu Lang, “Lần này nhớ kẹp thật chặt, nếu để rơi ra, ta sẽ dùng roi đánh chàng.”
---