Lạc Anh Yến không giống các buổi "lựa chọn hoa khôi" tầm thường ở kỹ viện, được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ, trong hồ chứa đầy hoa đào. Vào lúc hoa đào nở rộ nhất, sẽ mời những nam nhân địa vị cao đến tham dự. Suy cho cùng, bản chất vẫn không khác lắm so với lầu xanh, vừa phong nhã vừa phong lưu.
Bởi vì Lạc Anh Yến này rất được các khách quyền quý thích, nên mấy năm nay mở rộng quy mô lớn hơn, những nữ nhân xuất hiện cũng càng thêm xinh đẹp tuyệt sắc.
Chu Lang vốn thích mỹ nhân, làm sao có thể bỏ lỡ một dịp hoàn hảo như vậy?
Đảo hoa đào sáng choang rực rỡ, vô số cô gái yểu điệu đi lại khắp nơi, trên mặt là màn che lụa trắng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười trong trẻo như chuông bạc ngân vang. Chu Lang và Tạ Oanh Hoài đã tham gia rất nhiều lần nên cũng không thấy quá đặc biệt, nhưng những cậu ấm trẻ tuổi đi cùng họ thì ai nấy đều mở to mắt nhìn chằm chằm.
Tạ Oanh Hoài vừa rảo bước vừa lắc đầu, "Sao vẫn là những trò cũ từ mấy năm trước."
"Trò có thể cũ, nhưng mỹ nhân thì mới." Chu Lang nói.
Hắn cũng đã quen vui đùa giữa bụi hoa, không thấy có ai nổi bật, nên chẳng hứng thú gì. Nhưng Chu Lang ở nơi này thì lại như cá gặp nước.
Trên đảo đã bày sẵn tiệc rượu, khi hai người họ vừa ngồi xuống, Lạc Anh Yến liền bắt đầu.
Hàng chục cô gái mặc lụa mỏng, tay cầm giỏ hoa nối đuôi nhau bước vào, đặt những bông hoa bên trong lên bàn của khách.
Ngồi cạnh họ đều là những công tử trẻ tuổi, không biết những bông hoa này dùng để làm gì, bèn quay xung quanh dò hỏi.
Khi đã phát xong hết, những mỹ nhân cần văn nhân "đánh giá" mới bắt đầu xuất hiện.
Tuy nhiên, theo quy tắc của Lạc Anh Yến thì "cái gì tốt nhất để sau cùng". Tạ tiểu hầu gia nhìn một lúc, thấy đám nữ tử kia còn không đẹp bằng Chu Lang ngồi cạnh mình, hắn bèn nhặt cành hoa trên bàn lên, cài vào tóc, nhìn nhìn Chu Lang.
Thiếu niên nọ mãi ngắm đến hứng thú bừng bừng, trong mắt cậu, mỹ nhân có thể "mỹ" cả trong lẫn ngoài. Có những nữ tử dung mạo tầm thường, nhưng trời sinh đã tỏa ra khí chất quyến rũ, cũng rất đáng để thưởng thức.
"Haiz." Tạ Oanh Hoài thở dài.
Chu Lang lúc này mới để ý đến dáng vẻ chán chường của hắn ta, "Sao vậy?"
Nam nhân ném cành hoa trong tay lên bàn, hừ một tiếng, "Nhìn mãi mà không thấy ai vừa mắt."
Cậu đang định mở miệng, lại bỗng nghe thấy một tràng tỳ bà dồn dập.
Tạ tiểu hầu gia cũng đưa mắt lên sân khấu.
Lúc này, Lạc Anh Yến đã tiến hành đến phần cuối, các mỹ nhân không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ mà còn sở hữu những phong thái rất riêng.
Tỷ như mỹ nhân vừa mới bước lên kia, tay nàng ôm đàn tỳ bà, mặc y phục màu vàng nhạt, đôi mắt hạnh ngời sáng ánh lên vẻ tinh nghịch. Mỹ nhân này đẹp ở sự sống động.
Chu Lang lập tức quên mất lời sắp nói với Tạ A hầu gia, ánh mắt chăm chú dán lên thân người trên sân khấu.
Tạ Oanh Hoài chỉ nhìn thoáng qua vài cái rồi lại cúi đầu nghịch chén rượu trong tay.
Khúc tỳ bà vừa kết thúc, mỹ nhân lập tức cất tiếng hát, giọng ca tựa như chim hoàng oanh bay ra khỏi thung lũng, khiến Chu Lang liên tục vỗ tay khen ngợi.
Mỹ nhân như vậy, Tạ tiểu hầu gia không gặp qua một ngàn thì cũng tám trăm, càng xem càng thấy không thú vị, hắn âm thầm quyết định năm sau sẽ không tham dự Lạc Anh Yến nữa.
Chu Lang tất nhiên không biết, cậu vẫn đang hào hứng ngắm người đẹp.
Càng về sau, mỹ nhân lên sân khấu càng thêm diễm lệ, nhưng với Tạ Oanh Hoài vốn đã quá quen cảnh hoa thơm cỏ lạ, thì chẳng một ai thật sự đủ tuyệt trần cả. Khi tất cả các cô gái xuất hiện đông đủ, chỉ thấy nam nhân lấy đũa chấm vào ly rượu ngon kế bên, vẽ một bức tranh lên trên bàn, song một thoáng sau những nét kia đều đã biến mất.
Tiếp theo mới đến màn hay.
Một số người đã từng dự Lạc Anh Yến trước đó nhanh chóng cầm những cành hoa trên bàn lên.
Các mỹ nhân xếp thành hàng rồi đồng loạt đi đến trước mặt mọi người. Vừa rồi các nàng đã thay váy múa mỏng manh, bây giờ đang duyên dáng khiêu vũ dưới ánh đèn l*иg treo trên cành đào xa xa.
Y phục mát mẻ, mồ hôi tuôn rơi thơm nức.
Tạ tiểu hầu gia chợt thấy tia sáng hơi lập lòe, vừa ngẩng đầu đã phát hiện Chu Lang đứng phắt dậy.
Nhiều công tử dưới sân khấu cũng đồng loạt đứng lên.
Điệu múa vừa kết thúc, các mỹ nhân lập tức tản ra như đàn bướm, rồi tụ lại bên người thiếu niên.
Lạc Anh Yến chẳng khác gì tên -- mỹ nhân khắp nơi nhiều tựa bươm bướm, còn đoá hoa trong tay các công tử chính là nơi họ đậu lên, rực rỡ khoe sắc.
Chu Lang cầm một cành hoa, nhưng lại thu hút cả vườn bươm bướm.
4
"Công tử, ngài đưa cành hoa này cho Hoa Nhụy được không?" Một mỹ nhân tiến tới kề sát người Chu Lang, làn da thơm nồng hương mồ hôi lấm tấm, vì vừa mới nhảy xong nên đang liên tục thở hổn hển, mê hoặc cực kỳ.
Nàng nâng tay người đối diện lên, áp sát vào bộ ngực đẫy đà của bản thân.
Chu Lang đáp một tiếng "Được", chỉ là mỹ nhân Hoa Nhụy kia còn chưa kịp nở nụ cười, đã có một nữ tử khác kéo lấy tay cậu, đặt lên đầu mình.
"Công tử, ngài thấy cành hoa này cài lên tóc Dao Quang có đẹp không?" Nữ nhân vừa cất lời có mái tóc đen như mực, xúc cảm mềm mại chẳng khác nào tơ lụa thượng hạng.
Chu Lang bỗng chốc lạc vào giữa biển mỹ nhân, người này kéo áo cậu, người kia tháo đai lưng, cậu bèn mơ màng đáp lại cứ như đang say rượu, "Đẹp." Vừa khen xong, thiếu niên nọ chợt cong môi nở nụ cười gợi cảm mười phần, "Chỉ là nơi đây nhiều mỹ nhân quá, ta không phân biệt được ai đẹp hơn ai."
Công tử trước mặt tuấn tú phong lưu vô cùng, chỉ một nụ cười cũng đã đủ quyến rũ mê hoặc, câu hồn đoạt phách.
Xiêm y bị kéo ra, đai lưng rơi xuống đất, l*иg ngực trần lồ lộ hơn một nửa.
Bảy, tám mỹ nhân quấn lấy Chu Lang.
Tạ Oanh Hoài cảm thấy rất thú vị, bèn đẩy vài nữ tử đang bám lên người mình qua. Thế là mỹ nhân vây quanh Chu Lang càng nhiều hơn.
Thiếu niên cúi đầu hôn nhẹ lên má lúm đồng tiền của một cô nàng.
Cậu không phải Liễu Hạ Huệ, dù đã có gia thất, nhưng đại trượng phu vốn tam thê tứ thϊếp, có gì không được?
Lệnh Hồ Nhu, Lệnh Hồ Nhu -- Chẳng phải chỉ cần không để nàng ta biết là ổn thôi sao?
Chu Lang dang rộng hai tay ra, bốn, năm mỹ nhân lập tức sà vào lòng cậu.
Thiếu niên nâng cằm một nữ tử lên, "Nào, đêm nay để ta xem xem, ai trong các nàng đẹp nhất."
Tạ Oanh Hoài ngồi yên tại chỗ, nhìn Chu Lang ôm ấp họ đi sâu vào rừng hoa đào.
Trên đảo giữa hồ làm gì có nhà cửa lầu gác, những cuộc phóng túng ngoài trời chẳng thèm giấu diếm đều được các văn nhân kia "diễn giải" thành cảnh lãng mạn lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.
Tạ tiểu hầu gia đã từng sống hoang đường, cho nên khi bắt gặp những việc hoang đường không kém xảy ra xung quanh, hắn cũng không buồn chớp mắt.
Bầu rượu trước mặt trống rỗng --
Tạ Oanh Hoài đã có chút say.
Rừng hoa đào thật sự quá ồn ào, nam nhân không muốn ở lâu hơn nữa, bèn đi dạo dọc theo ven bờ, hít thở chút gió để tỉnh táo lại. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy giữa hồ lấp lánh lóe lên vài đốm sáng của thuyền chài, Tạ tiểu hầu gia cứ ngỡ bản thân đã nhìn lầm rồi -- Lạc Anh Yến, chỉ có vào chứ không thể ra.
Hắn dụi mắt quan sát kỹ hơn, chiếc thuyền kia dần dần hiện lên hình dáng rõ ràng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Lệnh Hồ Nhu: Ngươi cứ việc tán gái, không đánh ngươi tàn phế thì coi như ta thua.
Tạ Oanh Hoài: Ngươi cứ việc tán gái, không khiến ngươi khuất phục thì coi như ta thua.
Lệnh Hồ Dận: Ngươi cứ việc tán gái... Hả? Ngươi dám tán gái sao???