Khi đến ngoại ô thành Nam, trên bầu trời chỉ còn một tia nắng hoàng hôn cuối cùng.
Thời An vịn tay Mục Trì Thanh nhảy xuống từ trên xe ngựa. Nàng cố ý nhờ hệ thống chọn cho nàng một bộ y phục theo phong tục của nước Thịnh nhưng nhìn vẫn đẹp đẽ, quý giá hơn y phục tầm thường khác rất nhiều. Chỉ có thể nói, vải dệt ở cửa hàng quá tốt, một chút cũng không giống hiện thực.
Cũng may người khác cũng không thể dễ dàng chú ý tới nàng. Cho dù chú ý tới, một lúc sau cũng sẽ quên mất. Cho nên cũng chỉ khi nàng vừa mới xuống xe ngựa mới làm cho vài người kinh ngạc, cảm thán một tiếng.
Mục Trì Thanh cau mày nhỏ đến mức không thể phát hiện. Người đi chợ phiên đông hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Hắn không dấu vết bước lên phía trước nửa bước, che tầm mắt của những người khác. Chỉ là gương mặt của hắn cũng không kém Thời An chút nào. Ngược lại người nhìn qua không những ít đi mà còn nhiều thêm.
Thời An mím môi, khẽ cười một cái. Nàng kéo tay vai ác, ý bảo đối phương cúi đầu. Sau đó, nàng vươn tay chạm chạm vào dây cột cóc của hắn, làm dây cột tóc vốn bình thường lại xuất hiện thêm một đường chỉ vàng.
Lúc này mới phù hợp với khí chất của vai ác. Thời An hài lòng vuốt thẳng dây buộc tóc, nói: “Được rồi, hiện tại người khác sẽ không chú ý tới ngươi nữa.”
Thứ này là sau khi cập nhật, cửa hàng hệ thống mới phát triển ra, có thể giảm bớt cảm giác tồn tại. Có lẽ là dùng để bảo đảm an toàn của người chơi chăng?
Kỳ thật nàng cũng không biết thứ này có tác dụng với nhân vật trong trò chơi hay không. Nhưng sau khi vai ác dùng, dường như hiệu quả không tồi. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có ánh mắt liếc nhìn nhưng cũng giảm hơn lúc trước khá nhiều.
Mục Trì Thanh không biết Thời An đã làm cái gì nhưng cũng rất nhanh, hắn đã nhận ra sự khác biệt, lập tức cau mày, nghiêm mặt nhấn mạnh: “Đừng sử dụng tiên thuật bừa bãi.”
Thời An bị vẻ mặt nghiêm túc hắn chọc cười. Nàng chỉ chớp chớp mắt, nói: “Không sao, chỉ là một chút thôi, sẽ không bị phát hiện.”
Vẻ mặt Mục Trì Thanh vẫn cố chấp, nói: “Vẫn không cần tùy tiện dùng như vậy. Ta có thể đeo mặt nạ.”
Thời An thấy bộ dáng hắn nghiêm túc, nàng nhớ lần trước mình biến ra túi thơm, đối phương cũng phản ứng như vậy. Hắn lo lắng nàng sẽ bị Thiên Đình xuống bắt đi sao?
Nàng giả vờ buồn rầu, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ. Nếu thu hồi lại phải dùng tiên thuật thêm một lần nữa.”
Vẻ mặt vai ác hơi cứng đờ, quả nhiên không nói chuyện nữa.
Thời An đυ.ng nhẹ cánh tay hắn, vui vẻ nói: “Được rồi. Không sao. Thiên Đình còn bận nhiều chuyện, sẽ không chú ý tới ta. Chúng ta đi dạo chợ phiên đi.”
Mục Trì Thanh lùi lại một bước, đi theo phía sau Thời An. Ánh mắt hắn kiên định, hắn muốn nàng ở lại trần gian. Nhưng cũng không muốn nàng bị Thiên Đình phát hiện, sau đó bị phạt.
Thời An không biết vai ác còn suy diễn nhiều thứ như vậy. Nàng đang vui vẻ đi dạo, cái gì cũng muốn mua một phần.
Cửa hàng trong hệ thống đã có thể đổi bạc. Nàng sờ túi tiền, bên trong có mấy lượng bạc vụn. Đó là nàng vừa mới đổi ra, giá trị hoàn toàn đủ dùng so với giá cả hàng hóa nước Thịnh.
Có điều vai ác cũng không cho nàng cơ hội sử dụng kho vàng nhỏ của mình. Mỗi lần sau khi nàng chọn đồ xong, hắn sẽ yên lặng đứng bên cạnh thanh toán tiền.
Thời An cắn một miếng bánh sủi cảo nóng hổi, trêu chọc nói: “Không phải ngươi chỉ làm một chức quan nhàn tản thôi à. Nếu tiêu xài hoang phí, bổng lộc tháng này làm sao đủ dùng?”
Nàng vốn chỉ trêu ghẹo. Những đồ vật đó cũng chỉ là những món đồ lặt vặt, cũng không đáng bao nhiêu bạc. Không nghĩ tới vai ác lại nghiêm túc trả lời: “Thời điểm mẫu thân ta còn sống có không ít cửa hàng. Bởi vì vị trí tốt nên cũng có chút lợi nhuận. Cho nên, mỗi tháng ta cũng có thể góp một phần tiền hàng tháng cho công quỹ gia tộc.”
Thời An thấy hắn trả lời nghiêm túc, không biết tại sao lại có ảo giác rằng nửa câu còn lại của hắn ý nói là hắn có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình.
Nàng vội vàng lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng vớ vẩn này ra khỏi đầu.
Lần đầu tiên, vai ác chủ động nhắc về chuyện của mẫu thân trước mặt nàng. Thời An muốn hỏi một câu, nếu có thể cởi bỏ khúc mắc cho đối phương thì tốt quá. Nhưng hiện tại tiếng người nói ồn ào, cũng không phải thời điểm thích hợp.
Mục Trì Thanh nói xong, hồi hộp chờ Thời An trả lời. Kỳ thật, tài sản trên tay hắn nhiều hơn như vậy rất nhiều. Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, bất kể là vật báu gì, chỉ cần Thời An muốn, hắn đều có thể mang đến trước mặt nàng.
Lại thấy không biết vì sao Thời An lắc đầu, trâm cài tóc theo động tác của nàng đung đưa thành một vòng cung rất đẹp. Đôi môi đỏ của nàng hé mở, giọng điệu gấp gáp: “Vậy ta không cần lo lắng về sau ngươi sẽ chết đói rồi.”
Đôi mắt Thời An tràn đầy ý cười, dưới ánh sáng phá lệ động lòng người, rồi lại như hoa trong gương, rất khó để phân biệt.
Mục Trì Thanh cụp mắt xuống, chậm rãi trả lời.
Hai người mất hơn nửa canh giờ đi từ đầu chợ đến cuối chợ. Thu hoạch được khá phong phú, chân Thời An cũng mỏi nhừ nhưng sự phấn khích trên mặt thì chưa hề giảm, rõ ràng vẫn có chút chưa đã thèm.
Khi đi bộ trở về, hai người đi ngang qua một quầy xem bói, Mục Trì Thanh bị người chủ quán mặc đạo bào gọi lại: “Hình như trong lòng vị công tử này có chấp niệm. Không bằng, để cho lão hủ đoán cho ngài một quẻ, hoặc hỗ trợ giải thích cho ngài, như thế nào?”
Thời An nghe vậy, tò mò dừng bước, nghiêng người nhìn sang, thấy sau chủ quán có treo một cái cờ vải lớn, bên trên viết to ba chữ —— Lưu bán tiên.