Thời An ngồi xuống bàn bên cạnh, trong tay bưng ly trà, độ ấm theo lòng bàn tay lan tràn ra khắp nơi, nàng đang suy tư, không tự giác được cắn môi, nếu không phải vai ác ra tiếng nhắc nhở thì thiếu chút nữa nàng đã bị bỏng.
Mục Trì Thanh trầm mặc suy nghĩ, không hiểu sao cảm xúc Thời An lại đột nhiên hạ xuống như thế, là bởi vì lời hắn nói vừa rồi chọc nàng không vui sao? Hay là nàng nhìn ra hắn đang nói dối?
Trán Mục Trì Thanh dần dần căng thẳng, nếu Thời An có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, vậy những tâm tư mà hắn che giấu không cho người khác nhận ra nàng cũng biết sao? Trước kia nàng tôn trọng hắn nên sẽ không nhìn, hiện tại thì sao, có phải hắn đã không thể che giấu ở trước mặt đối phương được nữa rồi hay không?
Thời An không biết vai ác đang suy nghĩ cái gì, càng đoán không được suy nghĩ của đối phương đang bay xa ngàn dặm, nàng đang trách mình một câu cũng chưa giải thích, chủ quan cho rằng chuyện lỡ hẹn sẽ không xảy ra.
Trong lòng nàng có chút áy náy bởi vậy cúi đầu, không thấy được biểu tình trên mặt vai ác, nàng gập ngón tay lại, nhẹ nhàng vân vê, nhỏ giọng hỏi: “Buổi sáng có phải ngươi cho rằng năm nay ta cũng sẽ không đến đúng không?”
Hỏi xong, Thời An lại càng thêm cảm thấy hổ thẹn, mình sao có thể phụ lòng mong chờ của vai ác chứ, xong việc còn định xem như không có chuyện gì xảy ra, một câu giải thích cũng không có? Quả thực giống như nữ nhân xấu xa trong tiểu thuyết.
Nàng rũ mắt, không đủ tự tin, lắp bắp nói: “Năm trước, ừm, Thiên cung xảy ra chút chuyện cho nên ta mới không thể xuống đây, không phải do quên mất.”
Chuyện trò chơi thật sự không thể nói, nàng chỉ có thể giải thích đến nước này, Thời An nói xong, đang chờ hắn tiếp tục truy hỏi liền nghe vai ác nói: “Có bị thương không?”
Thời An ngẩng đầu, nghi hoặc nói: “Hả?”
Mục Trì Thanh: “Nàng nói Thiên cung xảy ra chuyện, vậy nàng có bị thương hay không?”
Thời An sửng sốt, lắc đầu: “Không có.”
Đối phương nhẹ nhàng cười: “Vậy là tốt rồi, ta còn cho rằng nàng sẽ không quay lại nữa.”
Cái miệng nhỏ của Thời An nhấp ngụm trà, càng thêm áy náy.
Nàng tìm kiếm thông tin có thể tiết lộ, còn muốn giải thích thêm cái gì đó nhưng Mục Trì Thanh đã thay đổi đề tài khác, nói muốn mang nàng đi xem tình hình của bản thân trong hai năm nay ở nước Văn Uyên.
Lòng hiếu kỳ chiếm thế thượng phong, Thời An do dự không đến hai giây liền gật đầu đáp ứng.
Mục Trì Thanh ỷ vào người bình thường không thể tùy tiện nhìn thấy nàng, không che giấu một chút nào, cứ như vậy thoải mái mang theo nàng ra vào biệt viện, thậm chí có chút đáng tiếc nói: “Hôm nay không kịp, nếu không còn có thể mang nàng đến hoàng cung Văn Uyên nhìn một cái.”
Trong lòng hắn nghĩ, chờ trở lại nước Thịnh thì hắn có thể mang nàng vào cung, huống chi hắn quen thuộc hoàng cung nước Thịnh hơn một chút, dù sao hắn đã sống ở đó đến mấy đời rồi.
Thời An đi theo phía sau Mục Trì Thanh, nàng vốn còn đang ôm tâm thái đi dạo thưởng thức kiến trúc cổ đại, nhưng mà trong chốc lát nàng lại bị nhất cử nhất động của phản diện hấp dẫn sự chú ý, đối phương không biết đã thu liễm một thân sắc bén từ khi nào, trở nên tiến bộ hơn nhiều.
Thời An nhìn hắn thành thạo ứng phó với đủ các loại người, bất kể là quan viên thân thế hiển hách, hay là mã phu đánh xe ngựa, đều có thể xử lý chu đáo đến mọi mặt, thích ứng được mọi thứ.
Trong lòng nàng rất vui vẻ, rất có một loại kiêu ngạo “đứa con trai lớn nhà ta”.
Không hổ là người nàng liếc mắt một cái liền chọn ra, quá giỏi!
Thời An mang theo một cỗ phiền muộn nhàn nhạt vì nhiệm vụ sắp hoàn thành, đi theo Mục Trì Thanh hỏi thăm quan viên nước Văn Uyên một lần, chỉ lo thưởng thức đãi ngộ vai ác được hưởng, chờ đến khi nhìn thấy trạm dịch của sứ thần nước Thịnh, nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được hành động hôm nay của vai ác là đang từ biệt, khó trách chỉ ngồi một chút, cũng không thể ở lâu.
Nàng nói: “Ngươi phải về nước Thịnh rồi à?”
Mục Trì Thanh ừ một tiếng, nói: “Đã thương nghị một thời gian, khoảng thời gian trước bệ hạ rốt cuộc cũng quyết định phái sứ thần đón ta trở về.”
Thời An đột nhiên nhớ tới tóm tắt nhân vật bị sửa lại kia, còn có địa điểm lúc trước mình đăng nhập sai, nàng thử hỏi một câu: “Có phải mấy ngày trước sứ thần đã đến rồi hay không?”
Mục Trì Thanh gật đầu: “Ừ, đồ vật đều đã sắp xếp thỏa đáng, ngày mai liền có thể khởi hành.”
Hắn thấy Thời An nhíu mày lại, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời An lắc lắc đầu một cái, cười nói: “Không có gì, ta chỉ là suy nghĩ nếu ngươi trở về nước Thịnh đúng thời hạn đã định, vậy sáng nay sợ rằng ta tốn công vô ích rồi.”
Nói xong, lại nâng cằm lên, đắc ý nói: “Nhưng mà kể cả ngươi không ở trong tiểu viện kia, ta cũng có thể tìm thấy ngươi.”
Mục Trì Thanh nghe vậy, nhìn chằm chằm nàng một lát, khóe môi hơi cong lên, tạo thành một độ cung xinh đẹp: “Là ta làm điều thừa, nếu như hai ngày trước xuất phát còn có thể mang nàng đi xem phong cảnh hoang mạc.”
Thời An nghe hắn nhắc tới hoang mạc, không khỏi sửng sốt, cho nên trò chơi không sửa đổi thông tin sai, chỉ là do vai ác cố ý kéo dài ngày đi lại, lúc này mới dẫn tới lần đầu tiên nàng đăng nhập vồ hụt.
Nhưng mà nhân vật trò chơi dời lại vài ngày cũng không thuộc về số liệu trong trò chơi ư? Theo lý thuyết thì không nên bị lỗi mới đúng.
Nàng không suy nghĩ ra, nhưng mà cũng không để ở trong lòng, trực tiếp đổ tội cho BUG trong trò chơi.
Mục Trì Thanh nói xong, trong lòng hơi động, hoang mạc là chỗ sâu không thấy đáy, nhưng thủ đô Văn Uyên còn có một chỗ có thể nhìn dải ngân hà đầy sao cả ngày lẫn đêm, có một đời hắn ngẫu nhiên phát hiện khi vào núi.
Chỉ là nơi đó ở phía sau ngọn núi kia, Mục Trì Thanh nhìn về phía Thời An, không xác định được đối phương còn nguyện ý đi cùng hắn hay không.
Hắn do dự một chút nhưng đúng thật như lời Thời An nói, Thời An hoàn toàn không để chuyện lần trước ở trong lòng, trò chơi cũng không phải ngày nào cũng cập nhật, hơn nữa hệ thống đã bảo đảm, lần sau nếu như lại cập nhật nữa thì sẽ thông báo trước cho nàng.
Nàng không suy nghĩ nhiều liền gật đầu ứng: “Được chứ, vậy khi nào chúng ta đi?”