Hoang mạc, Thời An trừng mắt nhìn hệ thống, nếu không phải suy xét đến việc còn cần nó sửa đổi địa điểm đăng nhập, nàng hận không thể một đao phá dỡ hệ thống này.
Hệ thống dưới cái nhìn của nàng nơm nớp lo sợ lặp lại một lần nữa, trong miệng còn lầu bầu không nên như vậy chứ, sao lại sai được đây, ngón tay nhanh chóng dường như gõ ra tàn ảnh, cuối cùng chỉ lên trời thề: “Lần này nhất định không thành vấn đề!”
Vẻ mặt Thời An hồ nghi nhưng mà không tin không được, nếu còn tiếp tục ở hoang mạc nữa nàng sẽ bị gió thổi cho choáng váng.
Nàng nhắm mắt lại, lại mở một mắt ra uy hϊếp nói: “Nếu sai nữa thì tôi phá hỏng cậu!”
Hệ thống giận mà không dám nói gì, âm thanh nức nở, truyền tống lại một lần nữa.
Tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, trước mắt là hành lang quen thuộc kia, nhưng trừ cái này ra, những nơi còn lại đều hoàn toàn xa lạ, phản ứng đầu tiên của Thời An là hệ thống lại làm lỗi, vẫn đến nhầm nơi.
Hệ thống nhanh chóng ra tiếng nhắc nhở: “Ký chủ, nơi này chính là cái tiểu viện kia, cô nhìn phương hướng cửa viện xem, còn ở phía tây nam.”
Thời An nghe vậy theo bản năng nhìn qua, quả nhiên thấy được cửa viện, nàng không khỏi sửng sốt, lại lần nữa nhìn quanh bốn phía, ẩn ẩn nhìn ra một chút hình dáng, tiểu viện vẫn lớn như vậy, nhưng trừ bên ngoài ra thì dường như thay đổi toàn bộ, phong cách trang trí cổ xưa khiến cho nàng thiếu chút nữa cho rằng mình đã đến nhà quan lớn nào.
Hai năm không gặp, vai ác phát đạt rồi à?
Thời An chớp chớp mắt, xác định mình không hoa mắt, ngay vào lúc nàng nhón chân định nhìn toàn cảnh của tiểu viện, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng loảng xoảng rất lớn, như là thứ gì bị đυ.ng đổ, theo sát đó là một loạt tiếng bước chân vội vàng.
Nàng quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên mở to hai mắt: “Mục Trì Thanh.”
Hai năm không gặp, vai ác cơ hồ hoàn toàn thay hình đổi dạng, hoàn toàn mất đi tính trẻ con khi thiếu niên, mặt mày càng thêm tinh xảo diễm lệ, từ xa nhìn lại như núi xa, như đồi núi xinh đẹp phong nhã, nội liễm tinh tế.
Yên lạc hoành lâm, sơn trầm xa chiếu, uyên đình nhạc trì, anh dũng.
Sự hoang tưởng ảm đạm trên thiết kế nhân vật dường như chỉ mới hôm qua, không còn sót lại chút gì trên người trước mắt này, Mục Trì Thanh giống như dựa theo kỳ vọng của nàng mà trưởng thành.
Thời An nhìn về phía hắn, trong óc đột ngột toát ra một ý niệm, nhiệm vụ công lược có lẽ rất nhanh có thể hoàn thành rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Mục Trì Thanh đỡ khung cửa, nhẹ thở hổn hển.
Mới vừa rồi, trong nháy mắt nhìn đến nàng, đáy mắt hắn chợt phát ra tia kinh hỉ thật lớn, làm thế nào cũng không áp được khóe môi cong lên, mãi đến khi Thời An nhìn qua mới miễn cưỡng áp xuống, đôi mắt đen như mực không di chuyển nhìn chằm chằm người trước mặt.
Mục Trì Thanh cắn chặt đầu lưỡi, đau đớn trong miệng nói cho hắn biết người nhìn thấy trước mắt không phải là ảo giác, hắn đi nhanh đến phía cuối hành lang, bước chân dưới chân càng lúc càng nhanh, mãi đến khi đi đến trước mặt Thời An.
Rũ mắt nhìn lại, khuôn mặt trong trí nhớ và hai năm trước giống nhau, đôi mắt lưu li kia hơi đọng nước, như giọt sương trên lá sớm mai, trong sáng.
Thời An ngẩng đầu, nhìn hắn cười một cái, mới vừa định mở miệng nói liền bị Mục Trì Thanh dùng sức ấn vào trong lòng ngực.
Mãi đến giờ phút này, Mục Trì Thanh mới cảm giác được tim mình cuối cùng cũng buông xuống.
Hắn cứ ôm chặt như vậy, lại lo lắng Thời An sẽ không vui vẻ, gân xanh trên trán giật giật, khắc chế buông tay ra, Mục Trì Thanh khàn giọng giải thích: “Ta rất vui vẻ.”
Thời An kỳ thật có chút chột dạ, trước lúc tiến trò chơi nàng còn lo lắng vai ác có thể vừa thấy mặt liền bắt lấy nàng chất vấn vì sao năm trước lỡ hẹn không lý do hay không, lúc này nhìn thấy phản ứng của vai ác, nàng lập tức yên tâm hơn phân nửa.
Nàng nhanh chóng ôm ngược lại Mục Trì Thanh, đôi mắt cong cong, nở nụ cười: “Ta cũng vô cùng vui vẻ.”
Nhìn hắn ngây người tại chỗ, Thời An túm túm cổ tay áo hắn: “Không đưa ta đi dạo sao?”
Suy nghĩ nơi đáy mắt Mục Trì Thanh nhẹ nhàng run lên, hắn rũ mi mắt, lại ngước mắt, đã che giấu xong du͙© vọиɠ trong đáy lòng, lại là một bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn.
Tiểu viện không tính là lớn, Thời An thấy lạ nhìn toàn bộ một lần, cũng chỉ dùng thời gian hai nén nhang, nàng đi theo Mục Trì Thanh vào nhà, không ngoài dự kiến, bày biện trong phòng cũng rực rỡ hẳn lên, có điều đã chứng kiến sự thay đổi bên ngoài nên lúc này Thời An sẽ không tiếp tục lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Trên bàn chính có hai chén trà, nhìn qua đã rót được một khoảng thời gian, một bên còn đặt một cái ghế, Thời An nói: “Hôm nay ngươi có khách sao?”
Nàng mới vừa hỏi xong liền ý thức được một chén trà nhỏ khác là rót cho nàng, sớm như vậy, cửa tiểu viện vẫn còn đóng lại, vai ác chỉ chờ có mình nàng.
Là nàng định vị sai địa điểm cho nên mới đến chậm, Thời An ngồi xuống ghế dựa, nhớ tới lúc trước nghe được âm thanh vang lớn kia cùng với bộ dạng đối phương khi ra khỏi phòng, trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã đợi rất lâu sao?”
Sắc mặt Mục Trì Thanh tự nhiên nâng ghế dựa dậy, thay đổi ly trà nguội, một lần nữa rót trà nóng, nghe vậy ngẩng đầu lên, nói: “Chỉ là đợi nhiều hơn một chút, không phải lâu lắm.”
Hắn đưa lưng về phía Thời An, trong mắt xẹt qua một tia ảo não, mới vừa rồi hắn không nên vội vàng như thế, nàng thích người ổn trọng.