Chương 30: Thất vọng
Mặt trời mọc lên ở phía tây, bóng người chiếu xuống hành lang thẳng tắp, chưa dịch chuyển một chút nào, chỉ có bóng dáng dưới chân theo ánh nắng dài ngắn không ngừng biến đổi.
Hoàng hôn buông xuống, một tia nắng cuối cùng biến mất ở cuối chân trời, thân hình Mục Trì Thanh lắc lư không yên, trên mặt hắn không có chút biểu tình, cảm xúc đáy mắt như giếng sâu không hề gợn sóng yên lặng, chậm rãi đi ra ngoài.
Cửa viện bị kéo ra: “Người đâu.”
Cả ngày nay hắn chưa uống một giọt nước nào, giọng nói khô rát phát ra âm thanh khàn khàn, giống như một cái cổ đã lâu không nói đột nhiên phát ra âm thanh. Người làm canh giữ ở bên ngoài tiểu viện da đầu tê dại, chạy nhanh đến, chỉ cảm thấy công tử đứng ở trước mặt bọn họ phá lệ ủ rũ.
“Công tử?”
“Chuẩn bị ngựa.” Mục Trì Thanh một khắc cũng không trì hoãn, giục ngựa phi nhanh như bay, suốt đêm đi vào trong núi.
Hắn trực tiếp bỏ qua đường mới bên cạnh mà đi dọc theo con đường năm trước, nhanh chóng đi lên trên núi, trong đầu rối mù, mỗi một lần Thời An xuất hiện đều là những nơi giống hệt như lúc trước rời đi, chỉ là bởi vì hắn luôn ở trong tiểu viện, cho nên hắn mới không phát hiện.
Mục Trì Thanh tùy tay bẻ gãy cành khô ở phía trước, trong đó có một cành nhỏ cọ qua gương mặt hắn, chất lỏng ấm áp từ miệng vết thương tràn ra, hắn hoàn toàn không phát hiện, ngửa đầu nhìn lên trời, tính toán xem mình còn cần bao lâu mới có thể đến nơi.
Một canh giờ sau, hắn rốt cuộc cũng tới bên ngoài sơn động.
Không hề có dấu vết ở cửa động làm lông mi Mục Trì Thanh không tự giác được run rẩy, hắn thu hồi tầm mắt đánh giá, cằm căng chặt, đi nhanh vào bên trong.
Theo ánh lửa sáng lên, đồ vật trong sơn động lộ ra trong tầm mắt, tất cả đều giống hệt như một năm trước, ngoại trừ cỏ dại đã khô cằn, không có bất kỳ cái gì thay đổi, cũng không có dấu hiệu có người đã tới.
Mãi đến giờ phút này, một tia mong chờ nho nhỏ phát ra nơi đáy lòng Mục Trì Thanh đã lung lay dưới ánh trăng, hoàn toàn bị dập tắt.
Hắn rũ mắt, nhìn về phía đống cỏ khô chất thành đống kia, mơ hồ có thể hình dung ra hình dạng đống lửa, phảng phất có thể thấy bộ dáng Thời An nằm ở bên cạnh yên ổn ngủ.
Năm trước, buổi tối ngày hai mươi ba, hắn biết đêm khuya rất nhanh sẽ đến nhưng không có đánh thức nàng, thế cho nên làm nàng bỏ lỡ thời gian trở về, ở lâu thêm mấy cái canh giờ nữa, cho nên là bởi vì hắn âm mưu cường ngạnh giữ nàng lại một ngày, cho nên nàng mới lựa chọn không tới nữa sao?
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi từ khe hở ngón tay tràn ra ngoài, không có chút cảm giác nào.
Giống như là hôm nay, giống như là đêm khuya, đối phương sẽ lại không xuất hiện nữa.
Tờ mờ sáng Mục Trì Thanh trở lại tiểu viện, đem roi ngựa tùy tay vứt cho mã nô, đi nhanh về tiểu viện.
Quần áo trên người hắn đã hoàn toàn là cành khô vụn xé rách ra, những vết thương nhỏ vụn có vô số, trên mặt còn có một vết dài, bởi vì không kịp thời xử lý, máu đã đọng lại thành vảy.
Những người hầu mới năm nay nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì kinh hãi không thôi.
Mục Trì Thanh coi thường những ánh mắt đó, bước vào trong phòng khép cửa lại, ngay sau đó liền ngã xuống giường, hắn có thể chống đỡ để trở về đã là kiệt lực.
Thời An sẽ không tới.
Khóe môi hắn khẽ động, lộ ra một nụ cười khổ, chỉ cảm thấy vô cùng châm biếm.
Năm trước, hắn trông đợi cả một ngày là hy vọng nàng có thể lưu lại, năm nay, trông đợi cả một ngày, chẳng qua chỉ là để tuyên cáo niềm mong đợi của mình lại thất bại như vậy, bất kể trong lòng có lấy bao nhiêu lý do cũng không thể thay đổi được sự thật Thời An không tới.
Mục Trì Thanh lôi thứ nhỏ trong cổ áo ra, khối ngọc trắng nhãn nhụi hiện lên ánh sáng ấm áp trong đêm tối, lần trước khi rời đi đã quyết định xong rồi sao, cho nên nàng mới đem ngọc bội trả lại cho hắn phải không?
Mục Trì Thanh khép mi mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc, là hắn còn chưa đủ tốt, chưa đủ ưu tú, chưa đủ để đối phương lúc nào cũng nhớ ở trong lòng.
Nếu nàng thích hạng người chính trực lương thiện, vậy hắn sẽ hướng tới con đường này đi tiếp, sau đó, những lần sau đó, nàng sẽ nhớ lại.
Hắn có thể tiếp tục chờ.
Thức nguyên một ngày lại nhịn cả một đêm, cuối cùng Mục Trì Thanh cũng mơ màng ngủ thϊếp đi.
Bên kia, Thời An đang dựa vào khoang trò chơi lật xem tư liệu bối cảnh của hắn, cách khoảng thời gian lần trước offline, Thời An đã có một tuần không đăng nhập vào trò chơi, một là sợ trò chơi vừa mới cập nhật xong nên không ổn định, hai là còn chưa nghĩ xong bản thân nên đối mặt với vai ác như thế nào để khi lỡ hẹn một năm.
Trong lòng Thời An bồn chồn, nghĩ đến hẳn là vai ác không đến mức chỉ thẳng vào mặt cô bảo cô cút đi đâu nhỉ?
Sau khi gặp mặt, cô có cần phải dỗ dành một chút hay không đây?
Nhưng mà vai ác đã mười tám rồi, hẳn là sẽ không chịu cách dễ dàng như vậy nữa.
Thời An bận rộn suy nghĩ một lúc, cuối cùng ở trong một đống chữ tìm được đồ mà mình muốn - thời gian vai ác trở lại nước Thịnh.
Lúc trước cô có nhìn qua một lần, không nhớ rõ cụ thể ngày nào, chỉ mơ hồ có ấn tượng là vào sau khi sinh nhật 18 tuổi của vai ác, vì lý do an toàn nên lúc này cô mới mở lại ra xem lại một lần, ai ngờ ngày phía trên lại được sửa lại, sửa tới trước sinh nhật của vai ác.
Thời An xác định mình không nhớ lầm, lúc trước cô còn cảm khái vận mệnh của vai ác quá bấp bênh, trước 18 tuổi vẫn luôn ở Văn Uyên, chẳng lẽ là lần trước trò chơi cập nhật nên những chuyện liên quan đến bối cảnh nhận vật cũng được sửa lại ư?