Ánh mặt trời đỏ rực hiện ra nơi chân trời, dần dần lên cao, không biết khi nào mới có thể đuổi theo nàng ấy.
Tuy rằng có hơi ngoài ý muốn khi không giữ được đối phương lại, nhưng mỗi lần Thời An đột nhiên biến mất đều làm Mục Trì Thanh cảm thấy bất lực thất bại, mặc dù không đếm được hắn đã luân hồi bao nhiêu lần, hắn cũng chưa bao giờ có loại cảm giác vô lực này, bởi vì một khi loại trừ giam cầm, những người đã từng đó chỉ có thể ở trong lòng bàn tay của hắn tham sống sợ chết, Thời An xuất hiện khiến lần đầu tiên hắn mơ hồ có loại cảm giác hoảng hốt không nắm bắt được.
Mục Trì Thanh hơi híp mắt lại, áp vẻ bất an trong lòng xuống.
Ngón tay cầm chén trà từ từ siết chặt, không sao cả, chỉ cần chờ thêm một năm nữa, ngày hai mươi ba tháng chín năm sau hắn lại có thể nhìn thấy nàng.
Mặt trời dâng lên cao, treo ở bầu trời, chén trà bưng trong tay đã sớm lạnh thấu xương, Mục Trì Thanh ngửa đầu uống cạn, vạt áo nhỏ như ẩn như hiện, hắn buông chén trà không, không liếc mắt nhìn sơn động phía sau, không chút lưu luyến nào xuống núi rời đi.
***
Một năm cũng chỉ có bốn mùa, xuân đi thu tới, chỉ là một nháy mắt mà thôi.
Tiểu viện vốn dĩ không có người hỏi thăm không biết khi nào đã trở lên náo nhiệt, người đến người đi, khách đến đầy nhà, trên dưới Văn Uyên không ai không biết con tin đến từ nước Thịnh kia gần đây rất được Hoàng Thượng coi trọng.
Hôm nay hai mươi ba tháng chín, sinh nhật Mục Trì Thanh, Hoàng Thượng Văn Uyên còn muốn vì hắn cử hành cung yến, Mục Trì Thanh lấy cớ tế điện vong mẫu để từ chối, lý do này đánh vào hiếu đạo, Hoàng Thượng Văn Uyên cũng chỉ đành từ bỏ.
Biệt viện mới có thêm không ít nô bộc, nhưng mà Mục Trì Thanh còn ở tại tiểu viện lúc trước, chỉ là tiểu viện đã được tu sửa qua một lần, từ rách nát không chịu được đến rực rỡ hẳn lên, dường như hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Theo lý thuyết, hắn không nên tiếp xúc với quyền thế nhanh như vậy, bao nhiêu lần luân hồi không đếm được trước kia, mỗi một đời đều là sau khi hắn trở lại nước Thịnh mới có thể nắm trong tay mình một chút xíu mạng sống mà không phải bị lực lượng vô hình lôi kéo cưỡng bách đi lặp lại cuộc sống bị ức hϊếp.
Nhưng một đời này là ngoại lệ, giam cầm được nới lỏng nhanh hơn trước kia rất nhiều, mà điều khác nhau duy nhất đó là Thời An.
Dưới hành lang, thiếu niên đang dựa nửa người vào cái cột hình trụ hơi nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng khẽ rung động.
Mục Trì Thanh đang yên lặng tính canh giờ ở trong lòng, chờ Thời An xuất hiện.
“Công tử, ngài ở chỗ này.”
Suy nghĩ bị một giọng nói cắt ngang, Mục Trì Thanh mặt vô biểu cảm mở mắt ra, hôm nay hắn cố ý đuổi người rời xa khỏi tiểu viện, lại vẫn còn có người dám tới.
Liên Ngọc nhìn người trước mặt, trong mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, thấy đôi mắt đang đóng lại của Mục Trì Thanh nâng lên, lập tức như nhận được sự ủng hộ, lá gan càng thêm lớn, e lệ ngượng ngùng cho thấy thân phận của mình: “Công tử, nô gia tên Liên Ngọc.”
Mấy ngày trước nàng ta mới được đưa đến đây, trong viện có không ít người có thân phận giống như nàng ta, nghe nói công tử cũng không chạm vào các nàng, ngay cả khi sống trong tiểu viện cũng không được để mắt đến, Liên Ngọc không tin, nàng ta tới từ trong cung, tự cho là khác với những người khác, Hoàng Thượng ban người cho Mục công tử, công tử làm sao có thể chối từ.
Nàng ta nghĩ như vậy liền đánh bạo đến gần: “Công tử, đầu vai ngài bị ướt, để nô gia giúp ngài lau một chút.”
Mục Trì Thanh hơi suy nghĩ liền đoán ra thân phận người này, biểu tình lạnh lùng trên mặt chưa tan một chút nào: “Ai cho phép ngươi tiến vào?”
“Công tử?” Liên Ngọc đối diện với tầm mắt lạnh như băng của hắn, khống chế không được run rẩy, không khỏi lui về phía sau nửa bước: “Nô tỳ nhìn thấy ngài ở nơi này không có người hầu hạ, liền tự, tự tiện…”
Mục Trì Thanh cũng không muốn nghe nàng ta giải thích, hai lông mi dài không kiên nhẫn nhíu chặt lại: “Đi xuống!”
Cả người Liên Ngọc run lên, lại không dám đợi thêm, run run đi ra khỏi tiểu viện.
Cửa tiểu viện bị đóng lại kín mít, lông mày của Mục Trì Thanh nhíu lại trước sau vẫn không nớt lỏng ra, hắn đứng ở cạnh cửa, thở phào một cái vô cùng nhẹ, cực lực đè ép sự nôn nóng bất an trong lòng xuống.
Sáng sớm sương mù đã tản ra, Thời An sẽ xuất hiện ở hành lang bất kỳ lúc nào, một lát sau hoặc là bây giờ.
Một khắc xoay người lại kia, Mục Trì Thanh nhìn hành lang thẳng tắp, lại chỉ thấy có một mảnh trống vắng yên tĩnh, cảm giác mất mát trong nháy mắt lan tràn khắp dưới đáy lòng, Mục Trì Thanh ổn định suy nghĩ, trầm mặc mở miệng: “Thời An?”
Trả lời hắn chỉ là một mảnh yên tĩnh, làn gió thổi lá khô đã sớm không còn, trong tiểu viện ngay cả một tia tiếng vang cũng không có, càng không có người.
Mặt trời theo thời gian trôi qua lên cao từng chút một, cuối cùng lên đến giữa trời, ánh nắng chiếu đến hành lang, chiếu xuyên qua những hàng cột trên hàng lang, ánh nắng cuối mùa thu không mang theo độ ấm, chỉ là thoạt nhìn mang theo vẻ ấm áp.
Cả khuôn mặt Mục Trì Thanh đều biến mất ở trong bóng tối, giống như một bức pho tượng.
Thời An không có xuất hiện.
Nàng không tới sao? Là bởi vì hắn không tốt, cho nên đã chọn những người khác rồi sao? Hay là bởi vì công việc trên trời quá bận rộn cho nên đã quên còn có người đang đợi nàng?
Hô hấp của Mục Trì Thanh khẩn trương, gắt gao cắn chặt răng, trong nháy mắt dường như muốn thở mà không thở nổi, hắn kéo vạt áo ra, bỗng nhiên nhớ tới tháng chín năm trước, Thời An mang theo vết thương trở về, trong lòng không hiểu sao lại buông lỏng, có lẽ nàng chỉ là đang dưỡng thương, cho nên mới trì hoãn thời gian đến.
Mục Trì Thanh nhắm hai mắt lại, cưỡng bách chính mình không thèm nghĩ đến thuốc của tiên tử trên bầu trời tại sao lại mất đi hiệu lực, lại chờ một chút nữa có lẽ đối phương sẽ có thể xuất hiện.