Nàng cảm thấy trò chơi này chắc không đợi được đến khi kết thúc giai đoạn thử nghiệm mà bên trong đã trục trặc tự hủy rồi.
Cũng không biết mấy cái giờ sau có phải nàng sẽ thật sự đăng xuất khỏi trò chơi được hay không, nếu như cập nhật cứ mãi không kết thúc, vậy chẳng phải nàng sẽ luôn ở trong trò chơi sao?
Thời An lo lắng sốt ruột, từ chối đề nghị bảo nàng ngủ tiếp trong chốc lát của vai ác, ngồi cuộn chân ôm đầu gối, trong lòng chỉ có nôn nóng, hoàn toàn không chú ý tới miệng vết thương chỗ mắt cá chân của bản thân được người khác bôi thuốc băng bó lại một lần nữa.
Mục Trì Thanh cách đống lửa nhìn về phía Thời An, ánh lửa nhún nhảy chặn cảm xúc nơi đáy mắt của hắn, làm hắn có thể không cần che giấu, trắng trợn lại tham lam nhìn chăm chú đối phương.
Trong đầu hắn suy nghĩ lung tung, đêm khuya đã qua, sinh nhật hắn cũng kết thúc, đối phương lại không rời đi, là không trở về được hay là bởi vì bị thương? Nếu không thể quay về, nàng sẽ ở lại nhân gian một năm sao?
Mục Trì Thanh không biết suy đoán của bản thân đúng hay không nhưng sâu trong đáy lòng hắn thật sự có ý nghĩ đen tối bí ẩn, hy vọng nàng có thể ở lại, nhưng ý niệm như vậy không thể để Thời An biết được, tiên tử trên bầu trời sao lại vì một người phàm nhân bình thường mà ở lại nhân gian.
Mục Trì Thanh rũ lông mi xuống, thu lại đáy mắt u ám vô độ, Thời An không thích tính cách ban đầu của hắn, vậy hắn có thể thay đổi, có thể đi con đường chính đạo, bất kể nàng thích bộ dáng gì hắn đều có thể diễn được.
Có lẽ có một ngày, hắn sẽ đủ khả năng để có thể giữ đối phương lại.
Mục Trì Thanh lại ngước mắt lên, đáy mắt âm u đen tối đã thu hồi lại, một chút cũng không thấy, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Thời An, ngồi xổm xuống, vẻ mặt dịu dàng nhìn về phía nàng, nói: “Nên đổi thuốc rồi.”
Thời An vẫn luôn suy nghĩ chuyện trò chơi, nghe thấy vậy liền sửng sốt: “Hả?”
Mục Trì Thanh giật mắt cá chân nàng một cái, nàng mới phát hiện thảo được đắp bên trên lúc trước đã được thay một lần, hẳn là lúc mình hôn mê đối phương đã thay.
Thời An vốn định tự mình làm nhưng mà năng lực có hạn, tư thế lại thật sự không được tự nhiên, cho nên nàng vẫn ngoan ngoãn giao cho vai ác làm, miệng vết thương có chút hơi ngứa, nàng mới vừa động đậy đã bị đè lại.
Thời An đành phải dời lực chú ý của mình đi nhưng đồ vật trong sơn động thật sự có hạn, không có gì mới lạ, tầm mắt nàng dạo qua một vòng rồi lại trở về trên người vai ác.
Nhìn một chút, nàng đột nhiên nhớ tới hôm nay là sinh nhật của vai ác, không đúng, hẳn là ngày hôm qua, hai mươi ba tháng chín đã qua nhưng mà nàng vẫn còn chưa tặng quà sinh nhật.
Thời An vừa nghĩ đến bây giờ bổ sung cũng không tính là muộn, kết quả mở cửa hàng ra mới phát hiện hệ thống đang đóng lại, một chút cũng không có ý định mở ra trước thời hạn.
Nàng không muốn vai ác bỏ qua bất kỳ ngày sinh nhật nào, cho dù có thể đưa bổ sung vào lần tới nhưng mà lần này ít nhất phải cho cái gì đó, nhưng mà cửa hàng không mở được, cái gì nàng cũng không lấy ra được.
Không đúng, còn có một thứ có thể lấy ra được.
Thời An mím môi dưới, tầm mắt đảo qua ô vuông vật phẩm, nhìn thấy đồ lúc trước mình đã sớm bỏ vào —— một khối ngọc bội.
Lúc trước là nàng lấy đồ về từ cửa hàng có ý đồ đen tối đó, vốn định tìm một cơ hội thích hợp đưa lại cho vai ác,chỉ là vẫn chưa tìm được, trước mắt đây chính là một cơ hội.
Thời An thầm nghĩ, nếu trò chơi thật xảy ra vấn đề, có khả năng nàng sẽ không thể trở lại, thay vì để ngọc bội ở trong ô vuông của hệ thống, không bằng thừa dịp lần này trả lại cho hắn.
“Mục Trì Thanh.”
“Hửm?” Hắn ngửa đầu nhìn, một khối ngọc bội đung đưa rơi xuống trước mắt hắn, hắn hơi ngạc nhiên, sau đó cong miệng lên một độ cong xinh đẹp.
Thời An kéo tay vai ác, đem ngọc bội đặt vào tay hắn, nói: “Hình như ngươi không kinh ngạc?”
Mục Trì Thanh cúi đầu, hai tay vòng ra phía sau nhanh chóng cột lại, nghe vậy ừ một tiếng, thừa nhận nói: “Sau đó ta đã đến cửa hàng hỏi qua.”
Thời An nghe ra một chút ý cười ở trong giọng nói nhẹ nhàng của hắn, chậm rãi trừng lớn hai mắt: “Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn biết ngọc bội ở chỗ của ta à?”
Mục Trì Thanh cột chặt xong, buông tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thời An, khóe môi khẽ nhếch, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, nói: “Có thể đoán được một chút.”
Thời An mím môi trầm mặc, mệt cho nàng còn luôn đợi cơ hội thích hợp để trả lại, nào biết người ta đã sớm đoán được, nói là có thể đoán được, nàng mới không tin, vai ác đại khái đã sớm xác nhận, biết ngọc bội ở trong tay nàng mới đúng.
Nàng hiếu kỳ hỏi: “Vậy tại sao ngươi không bảo ta đưa?”
Mục Trì Thanh cũng không để ý nói: “Ta đã bán rồi, nó đã không còn là đồ của ta nữa.”
Hắn hỏi: “Đây là quà sinh nhật năm nay à?”
Sau đó, không đợi Thời An nói cái gì hắn đã nói tiếp: “Ta rất thích.”
Ánh mắt Thời An run lên, nhìn về phía đối phương, không biết vì sao nàng lại cảm thấy vai ác có lẽ đoán được cái gì đó, nhưng sao có thể được, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không nói lần sau sẽ bổ sung quà tặng, chẳng may trò chơi thật sự hỏng thì chẳng phải là nàng nuốt lời sao.
Nàng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thích là được.”