Thời An đứng bên đường, một lúc lâu sau mới khϊếp sợ hoàn hồn, nàng đây là bị đuổi rồi? Không, là bị ghét bỏ rồi?
Nàng nói với hệ thống ở trong đầu: “Này có xem như là nhiệm vụ thất bại không?”
Hệ thống: “Không có, ký chủ có thể lựa chọn tiếp tục.”
Thời An không muốn tiếp tục, nàng muốn vui vẻ trải qua kỳ nghỉ hè, cần gì phải ở trong một trò chơi không vui, ngay vào lúc nàng đang chuẩn bị thoát ra ngoài, hệ thống không biết làm sao đột nhiên thay đổi 360 độ phát thông báo về thiết lập nhân vật của Mục Trì Thanh ở trong đầu nàng, cuối cùng còn thêm một bộ lọc phức tạp, ý định quá rõ ràng.
Thời An nhìn dòng thông báo màu đỏ, bị nó chọc cười, ngón tay còn đặt trên nút thoát: “Cậu muốn tôi tiếp tục?”
Hệ thống: “Bỏ dở giữa chừng không phải thói quen tốt.”
Thời An nhướng mày, hẹp hòi nói: “Vậy cậu khen tôi một câu đi.”
Hệ thống: “…”
Hệ thống đương nhiên bị nghẹn, vì miếng cơm, nhẫn nhục chịu thua: “Cô là ký chủ đẹp nhất là tôi từng thấy.”
Thời An vô tình bị chọc cười: “Trò chơi trong giai đoạn thử nghiệm này, tôi là người chơi đầu tiên mà cậu gặp đúng không?”
Nhưng mà nàng vẫn rất vui vẻ, thật ra vừa rồi nàng đã đổi ý, bởi vì nàng dường như đã biết vì sao vai ác lại đột nhiên không để ý tới nàng.
Sau khi Thời An tìm được bản đồ toàn cảnh thủ đô Văn Uyên, đi đi dừng lại một lúc lâu cuối cùng cũng đến nơi mà vai ác sống.
Trong tiểu viện không có một bóng người, nhà cũng khóa cửa, Mục Trì Thanh không ở đây.
Thời An ngồi trên hành lang không một bóng người, vừa rồi hệ thống nhẫn nhục khen nàng đẹp, nàng đột nhiên nhanh trí, nhớ tới tiệm quần áo cũng có một đứa nhóc khen nàng xinh đẹp, sau đó dường như vai ác không vui vẻ.
Nhưng mà vai ác cũng không phải bởi vì người khác khen nàng hai câu thì đã không vui vẻ, cho nên còn nguyên nhân khác, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng nghĩ đến viên kẹo bị rơi kia.
Cửa viện đột nhiên bị đẩy ra, có người trở lại.
Thời An ngẩng đầu lên thấy vai ác đứng ở ngoài cửa, bỗng dưng bật cười.
Mục Trì Thanh không biết tại sao Thời An lại ở trong sân, lại còn cười ngọt ngào như vậy.
Rõ ràng hắn đã đuổi nàng đi. Hơn nữa, nàng cũng không đuổi kịp —— Về sau, lại đổi thành hắn cố ý đứng đợi, nhưng căn bản không có người nào đuổi theo.
Nhìn mặt mày nàng càng trở nên tươi sáng vì chứa ý cười. Theo bản năng, Mục Trì Thanh cảm nhận được nguy hiểm. Khuôn mặt hắn căng thẳng, mỉm chặt môi, đứng ở ngoài cửa chậm chạp không đi vào.
Hiện tại, tâm tình Thời An rất tốt, gần như thay đổi 180° so với trước đó. Sau khi biết rõ nguyên nhân làm tiểu vai ác tức giận, những chuyện trước đó đều có thể giải thích được.
Đặt ở ba mươi phút trước, nàng sẽ không thể nghĩ đến được một đại lão sau này có thể hô mưa gọi gió lại có thể giận dỗi vì một viên kẹo đường. Hơn nữa, còn gay gắt đến nỗi muốn nàng rời đi cũng không chịu nói.
Chẳng lẽ trước kia tiểu vai ác cũng từ chối ý tốt của người khác như vậy sao? Chỉ cần hắn cảm thấy có một chút không đúng thì lập tức đẩy người ra rất xa, hoàn toàn ngăn chặn khả năng bản thân bị lấn sâu vào.
Thời An không khỏi cảm thấy đau lòng. Tác phong hành động của tiểu vai ác như vậy, giương nanh múa vuốt để bảo vệ chính mình. Giống như những con sói cô độc trên thảo nguyên luôn mở mắt khi ngủ, luôn cảnh giác đề phòng. Có lẽ hắn đã từng tin tưởng người khác, nhưng lại không mang đến kết quả tốt đẹp gì.
Thời An nghĩ đến một số thông tin bối cảnh cơ bản kia. Mặc dù không viết rõ về tình cảnh của tiểu vai ác ở nước Thịnh như thế nào. Nhưng có thể thấy được, đã sinh ra tại gia tộc lớn mà tuổi còn nhỏ như vậy đã bị đưa đến nước khác làm con tin. Như vậy, hắn cũng không được trưởng bối trong gia tộc sủng ái. Mẹ đẻ lại mất sớm, không có người che chở. Có lẽ hắn đã từng bị bắt nạt không chỉ một lần.
Nàng nhất thời suy nghĩ quá nhiều. Chờ nàng lấy lại tinh thần, tiểu vai ác đã đi vào. Hắn đứng yên ở một chỗ cách nàng không xa, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt lạnh lùng, mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Sắc mặt Thời An rất vô tội: “Toàn bộ nước Văn Uyên ta cũng chỉ biết duy nhất chỗ này. Đương nhiên phải tới đây rồi.”
Nói xong, trước khi tiểu vai ác mở miệng, lại nói thêm một câu: “Trước đó, ngươi đã đồng ý vào ngày 23 tháng 9 hàng năm ta đều có thể đến đây. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. (Một lời nói của người quân tử, bốn con ngựa đuổi không kịp). Hôm nay còn chưa hết ngày đâu.”
Mục Trì Thanh cau mày: “Không phải ngươi đã chọn xong người tiếp theo rồi sao, còn đi theo ta làm cái gì?”
Trong đầu Thời An hiện lên dấu hỏi chấm. Cái gì gọi là nàng đã chọn xong người tiếp theo rồi, sao nàng nghe lại không hiểu chút nào? Nàng vừa định hỏi, nhưng lời vừa tới miệng lại vội vàng dừng lại. Trên trường trở về, tiểu vai ác tựa hồ cũng nhắc tới việc để nàng đi tìm người khác.
Thời An cúi đầu suy nghĩ một lát. Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía tiểu vai ác đang ra vẻ nghiêm túc.
Sắc mặt Mục Trì Thanh khẽ thay đổi. Vừa rồi hắn không nên nói không lựa lời. Nàng chọn người nào là chuyện của nàng, liên quan gì tới hắn. Hắn nhất định phải hỏi kết quả làm gì, cũng chỉ tự làm khó mình mà thôi.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, sắc mặt dần dần tối sầm lại. Hắn xoay người định đi, nhưng còn chưa kịp cất bước đã bị nàng gọi lại.
“Mục Trì Thanh.” Giọng nói của Thời An rất nhẹ nhàng, còn lộ ra một chút ý cười: “Ngươi cho rằng ta lại chọn một người mới khác để làm nhiệm vụ sao? Tiểu hài tử ở tiệm y phục kia á?”
Nàng cười khanh khách, nói: “Làm sao có thể như vậy được. Ngươi chính là người duy nhất ta tìm trong ngàn dặm mới chọn được đấy.”