Trước mắt Thời An sáng ngời, trực tiếp từ hành lang đi ra bên ngoài, quên mất mình còn đang ở trạng thái ẩn thân, vai ác không nhìn thấy nàng, nháy mắt tiếp theo đã bị cát lá khô dưới đất quét lên hai mắt.
Mục Trì Thanh cảm giác được có người đã lập tức thu tay lại, xoay người vội vàng nhìn, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, không có một bóng người ngoài hành lang, giống như vừa rồi là ảo giác của hắn vậy.
Mục Trì Thanh nhíu mày lại, đi về phía trước hai bước, tầm mắt dừng lại trước một mảnh đất trống, do dự mấy giây, hỏi: “Ngươi đã đến rồi sao?”
Sau một lúc lâu không thấy có người trả lời, lá vừa bị cuốn lên chậm rì rì rơi xuống, bất động.
Mục Trì Thanh siết chặt hai tay lại dùng sức, sự mong đợi trong chốc lát giống như rơi vào khoảng không, như cái sân trống rỗng này, chỉ còn lại gió rét.
Hắn rũ lông mi dài xuống, hôm nay là hai mươi ba, đối phương nhất định sẽ tới, chỉ là chưa tới mà thôi.
Một lúc sau, âm thanh mềm mại không hiểu sao vang lên: “Mục Trì Thanh.”
Thời An đỏ mắt tắt chức năng ẩn thân của hệ thống đi, đưa tay dụi mấy cái, vẫn cảm thấy không thoải mái, trong mắt ngậm nước mắt, không thấy rõ thứ trước mắt, vừa rồi nàng theo bản năng ngồi xuống, vào lúc này có hơi không dám đứng lên.
Nàng dựa vào ấn tượng nhìn về hướng vị trí của vai ác, nhỏ giọng nói: “Mục Trì Thanh, hạt cát bay vào mắt ta.”
Mấy giây sau nàng cảm giác được có người đến gần, sau đó cổ tay và tay áo đều được cầm lên, nàng có chỗ chống đỡ, đột nhiên cảm thấy đáng tin cậy hơn rất nhiều, mượn lực vai ác đứng dậy.
Nước mắt ngậm trong hốc mắt lúc này cũng trào ra, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, lông mi chớp chớp, rơi xuống vài giọt nước mắt sinh lý.
Đúng lúc bên cạnh đưa đến một cái khăn màu trắng, Thời An lau sạch nước mắt trên mặt, lại lắc lắc tóc mái trên trán, vực lại tinh thần lần nữa đứng lên.
Vai ác đứng bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thay y phục.”
Lúc này Thời An mới phát hiện quần áo mình mặc trên người bị thay đổi thành một bộ khác, hẳn là hệ thống tự thay đi, đại khái là bởi vì ống tay áo bộ kia thiếu một viên trân châu.
Nàng nhón chân lên xoay một vòng, ngửa đầu hỏi: “Đẹp không?”
Chỗ chỉ vàng ở làn váy hiện lên từng ánh sáng nhạt dưới ánh nắng mặt trời, giống như vảy đuôi cá, từ dưới mặt nước nhẹ nhàng nhảy ra.
Mục Trì Thanh không nhìn váy, tầm mắt rơi vào khuôn mặt Thời An, nhìn vết đỏ vẫn còn đọng lại trên khóe mắt của nàng, ướt nhẹp, mũi cao thanh tú, chiếc cằm nhỏ nhắn trắng như sứ ẩn hiện trong chiếc lông vũ ấm áp ở cổ, cười như hoa xuân rực rỡ.
Ánh mắt hắn lóe lên, gật đầu: “Đẹp.”
Mắt Thời An cong lên, đang vui vẻ, đột nhiên phát hiện mình phải ngẩng đầu lên nhìn vai ác, đôi mắt bỗng nhiên mở to: “Ngươi cao lên rồi!”
Rõ ràng lần trước tới, Mục Trì Thanh vẫn cao gần như bằng nàng, mà chỉ một năm ngắn ngủi, bây giờ nàng kiễng mũi chân cũng không đuổi kịp, dáng dấp vai ác lớn nhanh như vậy sao?
Mục Trì Thanh cúi đầu ừ một tiếng, dừng lại rồi nói tiếp: “Không chỉ cao hơn.”
Thời An nghe hắn nói như vậy, nghiêm túc quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần, vai ác mặc trên người cái áo mỏng, đại khái là bởi vì luyện công, ống tay áo xắn lên trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc cường tráng, so với mấy năm trước, cả người rõ ràng rắn chắc hơn.
Lọn tóc trên trán vẫn còn dính mồ hôi, hiển nhiên là đang ở trong sân luyện tập, nếu không phải nàng đột nhiên xuất hiện, đối phương hẳn là sẽ tiếp tục tập.
Vốn là kẻ hèn mọn gầy yếu đáng thương mà ở nơi nàng không nhìn thấy đột nhiên lớn lên, chân chính là một thiếu niên trưởng thành, phong độ thướt tha, anh tuấn xuất trần.
Thời An không khỏi đắc ý nói với hệ thống: “Nhìn xem, vai ác bây giờ đẹp trai hơn nhiều, tôi đã nói những bí tịch võ công kia là để rèn luyện thân thể mà.”
Nàng nhìn Mục Trì Thanh, trong lòng phát ra một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, giống như tâm tình lúc nàng phát hiện ô mai trên ban công nhỏ cuối cùng cũng chín đỏ, vừa tự hào lại kiêu ngạo.
Không để ý thì phải nhìn lâu hơn một chút.
Mục Trì Thanh dưới cái nhìn soi mói của Thời An, thân thể càng ngày càng cứng đờ, tấm lưng vốn cao và thẳng giờ đây dường như đã rỉ sét, vô cùng cứng ngắc, hắn thấp thỏm chờ đợi ý kiến của đối phương, mơ hồ mang theo mấy phần mong đợi, nhưng cũng không biết kết quả mình mong đợi là gì.
Thấy nàng không nói lời nào, đáy mắt Mục Trì Thanh xẹt qua tia thất vọng, cắn chặt răng, không cam lòng hỏi: “Ngươi không thích à?”
Thời An nghi ngờ giương mắt lên, nhìn trên cổ vai ác hiện lên tầng đỏ mỏng, vẻ mặt vô tình hỏi ngược lại: “Hửm? Thích gì?”
Hỏi xong chỉ thấy cổ vai ác càng đỏ thêm, mấy lần muốn nói lại thôi không nói gì, cuối cùng không nói gì xoay người đi ra ngoài, dáng vẻ mím môi như đang chịu ấm ức.
Vẻ mặt Thời An vô tội, không hiểu gì chớp mắt mấy cái, thầm nghĩ, làm sao mà tính cách vai ác càng ngày càng khó đoán vậy, chẳng lẽ đây chính là cái giá của việc lớn thêm một tuổi? Tâm tình càng thêm thất thường?
Mục Trì Thanh bực bội không lên tiếng trở lại giữa sân, tiếp tục chiêu thức chưa luyện xong, tiếng cành cây gãy trong không khí như tiếng kiếm cắt qua tấm lụa, từng chiêu thức được thực hiện lưu loát ngắn gọn.
Thời An đứng bên cạnh nhìn một lúc, cảm thấy năm trước đối phương không nên lấy dao găm, nên nói với nàng muốn lấy một thanh kiếm, như vậy khi luyện kiếm mới càng thêm chuẩn, nhưng mà, lấy thân phận bây giờ của vai ác, bội kiếm quả thật là quá rêu rao, nàng không phải tiếc nuối, muốn xem vai ác múa kiếm ước chừng phải đợi đến khi về nước Thịnh thì mới được.