Mục Trì Thanh quay đầu, do dự một chút, nói: “Ta muốn một thanh dao găm.”
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn luôn bị chèn ép như vậy, từ sau khi đối phương xuất hiện, hắn liền phát hiện bản thân chịu ít chèn ép hơn, không còn gian khổ giống như mấy đời trước, nhưng mà còn chưa đủ.
Hắn không biết mình lấy được vũ khí có thể đem đến chuyện xấu hay không, hơn nữa lấy thân phận bây giờ của hắn còn không thể lấy được đồ về tay, Mục Trì Thanh liếc nhìn Thời An, trong lòng thấp thỏm.
Lúc trước đối phương từng nói qua không thể sử dụng tiên thuật, những lời vừa rồi chẳng qua cũng chỉ để trêu chọc hắn, nhưng mà một con dao găm hẳn sẽ không quá làm khó nàng nhỉ.
Mục Trì Thanh đợi một lát, không đợi được câu trả lời, đôi mắt từ từ tối sầm xuống.
Quả nhiên là hắn quá tham lam.
Thời An không kịp nắm bắt tâm lý Mục Trì Thanh, nàng đang cò kè mặc cả với hệ thống ở trong đầu, bắt đầu từ khi vai ác nói ra đồ vật mong muốn.
Thời An: “Một thanh dao găm mà thôi, làm sao có thể đi làm chuyện xấu được?”
Hệ thống: “Hắn là vai ác.”
Thời An: “Nhưng bây giờ vẫn là bạn nhỏ, nguyện vọng của bạn nhỏ không thể thất hứa!”
Hệ thống: “Dựa theo tiến độ công lược, hiện tại không phải lúc.”
Thời An: “Bảo thủ!”
Thời An: “Nếu cậu không cho, tôi không làm nữa!”
Hệ thống: “…”
Vài giây sau, trong đầu Thời An ting một tiếng, ánh mắt cô sáng lên, biết rằng mình thành công, cửa hàng không chỉ mở khóa vũ khí, còn mở khóa toàn bộ những thứ như binh pháp, sách y.
Thời An: “Tiểu hệ thống, tôi yêu cậu, cậu là hệ thống giỏi nhất!”
Nàng hào hứng khen một câu xong đi chọn dao găm, vũ khí trong cửa hàng có tất cả các loại, đao thương, mũi tên, rìu, không thiếu một cái nào, đều xuất hiện đầy đủ, nhưng mà vai ác mở miệng muốn dao găm, đương nhiên nó có tác dụng.
Thời An liếc nhìn trúng một thanh dao găm, trên chuôi dao khảm một viên ngọc màu đỏ, viên châu màu đỏ sậm giống như hạt lựu đỏ thẫm đã chín vậy, vô cùng tôn lên bàn tay thon dài trắng nõn kia.
Nàng chọn dao găm xong, lại chọn một hộp quà sinh nhật kích cỡ vừa đủ, vừa ngẩng đầu, đang muốn cho vai ác một kinh hỷ, lúc này mới phát hiện đối phương đang cúi đầu, hình như buồn không mở miệng được một lúc rồi.
“Mục Trì Thanh.” Thời An nhỏ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Vai ác không lên tiếng, động một cái, đứng lên đi đến mép giường, rũ lông mi dài xuống không chịu nhìn nàng, Thời An trừng mắt nhìn, không biết làm sao nàng lại liên tưởng đến chú chó nhỏ vừa mới giận dỗi với chủ nhân, rũ tai xuống, rất đáng thương.
Nàng vội vàng lắc đầu một cái, hất ý tưởng này ra.
Mắt thấy vai ác ủ rũ cúi đầu, bộ dạng vô cùng giống đi đưa tang, tâm Thời An động một cái, từ bỏ ý định gọi đối phương, trực tiếp để hệ thống đem hộp gấm đặt dưới chăn.
Mục Trì Thanh chậm rì rì đi đến, thấy nàng gọi một tiếng sau đó không có động gì nữa, thầm nghĩ, có phải đối phương lại đột nhiên biến mất hay không, nhưng mà hắn vô cùng đau đầu, chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống.
Mục Trì Thanh cắn chặt răng, không biết vì sao lúc này phong hàn lại khó chịu như thế, hắn đè nén bực bội ho khan một tiếng, cuối cùng đưa tay lên mép giường, trong nháy mặt lật chăn lên, đừng im một chỗ.
Trong chớp mắt, Mục Trì Thanh cho rằng bản thân bị phong hàn cho nên hoa mắt, nếu không nên giải thích hộp gấm đột nhiên xuất hiện dưới chăn hắn thế nào, nhưng cho dù hắn có hoa mắt như thế nào cũng sẽ không mơ một giấc mơ viển vông như vậy.
Thời An vui vẻ nhìn vai ác đang cứng người, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu, còn chưa kịp khoe khoang với hệ thống, chỉ thấy thân thể vai ác lắc lư một cái, muốn ngã xuống.
Hù dọa Thời An nhảy cẫng lên chạy tới, đỡ người dậy, sau đó cưỡng ép nhét vào trong chăn, nhỏ giọng thì thầm: “Bị bệnh còn không nghỉ ngơi, mới vừa rồi cũng không nên để ngươi xuống giường.”
Nàng xoay người tìm một cái ghế cao ở bên cạnh bàn, ngồi ở mép giường, thấy hộp gấm mới vừa đặt ở một bên đã trở về trong tay vai ác, chớp mắt cười một tiếng, hỏi: “Vừa rồi có phải ngươi cho rằng ta không đồng ý với ngươi đúng không?”
Mục Trì Thanh cong mắt lên, vẻ mặt không được tự nhiên, cong môi nhìn chậu lửa, nhìn trái nhìn phải nói: “Sao nước còn chưa đun xong?”
Hắn vừa dứt lời, nắp vò nước vang lên tiếng ùng ục, hơi nước màu trắng lượn lờ, nước tràn ra.
Thời An cười xì một tiếng.
Hòa nước nóng và nước lạnh với nhau, rất nhanh có được độ ấm thích hợp, một tay Mục Trì Thanh bưng chén nước, một tay khác quật cường đặt trên hộp gấm, giống như chỉ dịch một chút thì nó sẽ không cánh mà bay.
Thời An nhịn không được lại muốn cười, lại không dám quá trắng trợn táo bạo, sợ đối phương thẹn quá hóa giận nhưng ý cười vẫn lộ ra từ đuôi mày cong lên.
Mục Trì Thanh nhìn thoáng qua, cúi đầu uống nước đồng thời không tự nhiên hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thời An nói thật: “Lúc ngươi sinh bệnh mới giống con nít.”
Khi Mục Trì Thanh nghe được mấy chữ con nít, động tác bỗng nhiên dừng lại, biểu cảm nhất thời cũng cứng lại, sặc nước trong họng, một lúc sau mới hoàn hồn, bộc phát ra một trận ho khan kịch liệt.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại được, vệt đỏ ửng trên mặt còn chưa hết, nhưng lại nhíu mày sửa lại đúng trước: “Ta không phải con nít.”
Thời An nhanh chóng gật đầu, sợ hắn lại làm bản thân bị sặc, nhưng mà mười bốn tuổi ở cổ đại đúng thật là không nhỏ, khó trách vai ác lại phản ứng lớn như vậy.