Chương 10: Tiểu vai ác xấu hổ
Nàng tận tình khuyên bảo một đống đạo lý, nói đến miệng lưỡi khô khốc, cũng không biết vai ác có nghe lọt hay không, nàng đứng dậy rót cho mình một chén trà, thuận tiện cũng rót cho vai ác một chén, uống xong mới phát hiện rất lạnh.
Lại nhìn vai ác, hai tay bưng chén trà, cái miệng nhỏ mấp máy, giống như không thèm quan tâm nước trà lạnh không, khó trách đến bây giờ cũng không khỏe lên, có khi ngay cả thuốc cũng chưa uống nữa.
Thời An nhìn chằm chằm hắn chuẩn bị uống ngụm nước, duỗi tay ra, trực tiếp lấy chén trà về.
Mục Trì Thanh đột nhiên không kịp đề phòng bị lấy mất chén trà, có chút ngây ngốc ngẩng đầu lên, vô cùng vô tội trừng mắt liếc nhìn một cái, trong mắt hoàn toàn mờ mịt, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thời An cũng không so đo với người bệnh, đặt chén trà xuống đi ra ngoài tìm vò nước nấu, cũng may trong phòng có chậu than, nếu không bảo nàng nhóm lửa nàng cũng không biết nên làm thế nào bây giờ.
Mục Trì Thanh không biết bản thân chọc nàng chỗ nào, vừa rồi rõ ràng đối phương không vui vẻ, là bởi vì hắn vừa mới liếc mắt nhìn sách một cái sao?
Ngón tay hắn nắm chặt chăn lại, nhớ đến lần trước đối phương đột nhiên biến mất, trong lòng không hiểu sao lại bất an, ho khan hai tiếng, xốc chăn lên muốn xuống giường, nhất thời đứng dậy nhanh, hơi hoa mắt, phải đỡ vào mép giường mới không bị ngã xuống, sau đó lại nghe được âm thanh quen thuộc kia: “Ngươi dậy làm cái gì vậy?”
Mục Trì Thanh chịu đựng cảm giác choáng váng đầu xoay người thật nhanh, chỉ thấy trong tay đối phương cầm một cái vò, ống tay áo lông trắng còn dính nước, không nhịn được hỏi: “Ngươi đi lấy nước à?”
“Đúng vậy, nếu không ngươi nghĩ rằng ta đi làm cái gì, ngươi bị bệnh còn uống nước lạnh.”
Thời An đóng kín cửa, học cách làm của vai ác lần trước, đặt cái giá trên chậu than, đặt vò nước lên, vừa quay đầu lại phát hiện vai ác còn đứng ở mép giường, đang sững sờ nhìn vò nước, hiểu ý nói: “Muốn uống nước à? Chờ một lát đi, rất nhanh sẽ nóng thôi.”
Vừa nói vừa thúc giục hắn lên giường, lại thấy vai ác ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó không biết nghĩ như thế nào, chuyển cái ghế dựa, ngồi xuống cạnh chậu lửa, ngồi thẳng nhìn chằm chằm vò nước.
Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, không nghĩ tới vai ác còn có một mặt trẻ con như vậy, trước kia nàng luôn cảm thấy vai ác làm việc quá mức nề nếp, dáng vẻ này làm gì giống thiếu niên mười mấy tuổi, một chút cũng không hoạt bát.
Quả nhiên, bị bệnh khiến người ta nhu nhược.
Thời An dứt khoát kéo một cái ghế đến, ngồi ở đối diện Mục Trì Thanh, cách ánh lửa, trắng trợn nhìn đối phương, Mục Trì Thanh mười bốn tuổi đã có một ít bóng dáng sau này, mặt mũi trong lúc vô tình cũng thêm mấy phần cẩn trọng.
Một tay Thời An chống cằm, một tay cầm kẹp gảy than, chậu than cháy mạnh thỉnh thoảng bắn ra ngoài mấy tia lửa nhỏ.
Cho dù Mục Trì Thanh thất thần cũng cảm nhận được tầm mắt trắng trợn của đối phương, huống chi đối phương còn không che đậy chút nào, hắn có vẻ hơi không tự nhiên cúi đầu xuống, lỡ lãng nhìn cổ tay mình, nhỏ gầy xơ xác, nghĩ đến người làm trong vườn thường xuyên chê hắn gầy gò vô dụng ngay trước mặt, ánh mắt tối lại.
Dù là hắn không thèm để ý cái nhìn của người ngoài nhưng cũng biết đàn ông quá gầy yếu cũng không dễ nhìn, đối phương là tiểu tiên trên trời, không biết nhìn thấy bao nhiêu tiên quân dung mạo xinh đẹp, nhất định dáng người cũng cao lớn.
Mục Trì Thanh rũ mắt xuống, nhất thời có chút tâm phiền ý loạn, lại không biết đến cuối cùng mình thấy phiền cái gì.
Cách một lát, hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Ngươi… năm nay ngươi có còn đưa ta quà sinh thần không?”
Thời An nhìn người vô cùng chuyên tâm, đột nhiên bị hỏi như vậy, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, sững sờ nháy mắt hai cái.
Mấy giây sau, nàng mới phản ứng lại được, khóe môi nhếch lên, bỗng nhiên nở nụ cười, đây là lần đầu tiên vai ác nhắc đến chuyện quà sinh nhật, Thời An ừ thật mạnh một tiếng nói: “Đương nhiên là có.”
Dứt lời, nàng cong eo, mang ghế kéo dịch sang ngồi bên cạnh Mục Trì Thanh, thẳng đến khi hai người dựa gần lại mới dừng tay, nghiêng người, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Ngươi muốn quà gì sao?”
Mục Trì Thanh theo bản năng ngửa ra sau, động tác đột nhiên quá mạnh, lung tay lảo đảo, hắn nhíu mày ngồi ổn định, có chút không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, đột nhiên hơi hối hận khi bản thân hỏi vấn đề này, đây là lần đầu có người dựa gần hắn như vậy, dường như hơi thở cũng chạm được vào đối phương.
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm tà váy đυ.ng phải giày của mình một chút, tà váy hoa văn cánh hoa mai, trắng hồng đen xen, còn có một chút tơ vàng thêu thành nhụy hoa, chuyển động theo động tác của đối phương, giống như là hạ thân mình đắt tiền của mình lên trên giày của hắn.
Thời An dùng khuỷu tay huých người bên cạnh, nghi hoặc: “Tại sao lại không nói lời nào?”
Thấy vai ác vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quần áo mình, đột nhiên nhanh trí: “Ngươi muốn y phục à?”
Mục Trì Thanh nhíu chặt mày lại, không chút suy nghĩ liền phủ định: “Không cần.”
Thời An vừa mới hưng phấn nhất thời rũ xuống, thầm nghĩ, đúng vậy, trong tay vai ác có bạc, muốn y phục trực tiếp mua là được rồi, còn những ý phục xinh đẹp phiền phức kia, cho dù là có cũng không cách nào mặc ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Thời An quét mắt nhìn phòng một vòng, một chiếc giường, một cái bàn, mấy cái ghế, cộng thêm một cái tủ gỗ chính là toàn bộ gia sản, cũng không biết một năm này, đối phương để bạc ở chỗ nào, đừng nói là thêm dụng cụ, thêm một chút đồ vật linh tinh cũng không có.
Đại lão tương lai có giả thiết ít ham muốn hưởng thụ vật chất, cho nên như vậy nàng càng tò mò vừa rồi vì sao Mục Trì Thanh lại mở miệng, nhưng mà lúc này miệng đối phương giống như khóa vào vậy, làm thế nào cũng không chịu nói.
Nàng chống cằm, đoán già đoán non: “Sơn hào hải vị? Quỳnh tương ngọc dịch? Hay là động vật hiếm có? Không phải là muốn ta biến ra một cô nương xinh đẹp đấy chứ?”
Mục Trì Thanh mấp môi, đồ nàng nói ra cái sau còn kỳ quái hơn cái trước, chợt ngắt lời nói: “Không phải cái đó, đều không phải.”
Thời An đang rầu rĩ, nếu như vai ác thật sự muốn những thứ này, nàng phải đi nơi nào tìm đây, nếu không mở cửa hàng hệ thống ra, nàng cũng chỉ là một chủ nhiệm giáo dục hết sức bình thường
Hệ thống: “…”