Thời An vội vàng đi vào, đại nương mới vừa rồi còn mắng người kia đang xoay người đi vào trong nhà, đưa lưng về phía hai người, Mục Trì Thanh nghe thấy động tĩnh, giương mắt lên nhìn, sau khi thấy là Thời An, trên mặt vốn không cảm xúc đột nhiên hiện lên mấy phần tức giận: “Không cho phép lại đây!”
Đại nương bị hù dọa giật mình, xoay người chửi một tiếng, mắng: “Thằng nhóc chết tiệt, đang nói chuyện với ai đấy, đồ mất dạy!”
Mục Trì Thanh không quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Thời An, hung dữ mở miệng: “Đi ra!”
Thời An hoàn toàn không nghĩ đến Mục Trì Thanh sẽ nổi giận với nàng, cho đến sau khi đi ra ngoài nàng vẫn còn đang ngây ngốc.
Bên trong viện, Mục Trì Thanh giơ tay lên chùi miệng, cũng không có quá nhiều cảm xúc phập phồng, dù sao cuối cùng ngọc bội cũng sẽ trở lại trên tay hắn, người đoạt đồ này của hắn cũng không sót được mấy năm.
Hắn bị dạy dỗ, những thứ này đều là hắn nên tiếp nhận, vkhi bắt đầu mấy đời trước, hắn đã định kháng cự, cái loại phương thức cũng từng thử qua nhưng cuối cùng chuyện sẽ chỉ trở nên càng thảm hại, hắn tựa như nhất định phải tiếp nhận số mệnh bị những thứ này chèn ép mới được.
Mục Trì Thanh tay không từ phòng củi đi ra ngoài viện, theo bản năng nhìn bên cạnh, hai bên cửa gỗ trống không, cũng không có người chờ ở đó, hắn cũng không biết mình đang nhìn cái gì, mím môi, lạnh mặt xoay người rời đi.
Ven tường sau sân, vị trí sát cửa sổ, Thời An ổn định hô hấp, thật cẩn thần thò ra nửa cái đầu, thấy đại nương kia cầm ngọc bội kia đắc ý sờ nửa ngày, hình như bên ngoài có người gọi, thuận tay để trên ghế dài.
“Chính là lúc này, nhanh!”
Đại nương kia không đi được hai bước, nghe động tĩnh quay đầu lại, mắng một câu súc sinh, rồi nhặt gậy gỗ lên đuổi theo nhưng nào tìm được bóng dáng mèo con, đứng ở cửa một lúc, trong miệng hung hăng chửi rủa nói: “Tiểu tử kia quả nhiên không có phúc khí, ngay cả khối ngọc cũng có thể bị súc sinh ngậm đi, phi, thật là đen đủi.”
Cũng không biết là đang chửi ai.
Thời An mặc kệ đại nương kia đang chửi cái gì, ngọc bội thành công lấy được tới tay, nàng gãi gãi cằm mèo, lại vỗ về đầu đối phương như tự thưởng, sau đó thu hồi hệ thống, nhìn điểm kỹ năng vừa mới thắp sáng lại tối xuống, có chút đáng tiếc, nhưng mà lấy được ngọc bội về cũng rất đáng giá.
Hệ thống: “Không phải mới vừa rồi còn tức giận muốn rời đi sao?”
Thời An tỏ vẻ thông hiểu: “Hắn là nhân vật vai ác, lần này bỏ qua đi, làm nhiệm vụ phải có kiên nhẫn.”
Nàng cầm ngọc bội nhìn kỹ, điêu khắc cái gì nàng cũng không nhìn ra được, nhưng mà cầm ở trong lòng bàn tay nhẵn nhụi mềm mại, hẳn là khối ngọc trắng thượng hạng, Mục Trì Thanh nghèo túng như vậy cũng không mang nó đi đổi bạc, có thể thấy vô cùng trân quý.
Thời An: “Vai ác đang ở đâu?”
Hệ thống: “Trong rừng nhặt lá khô.”
Thời An: “Tại sao lại đi nhặt lá khô?”
Hệ thống: “Giữ lại làm củi dùng.”
Thời An: “Thật đáng thương.”
Hệ thống: “Cô muốn đi nhặt giúp hắn?”
Thời An: “Không, không, trẻ con mới cần rèn luyện, tôi thì không cần.”
Nàng cũng không muốn chạy tới để người ta thấy chán ghét, đợi chút nữa trả ngọc bội lại rồi rời đi là được.
Nàng thừa dịp Mục Trì Thanh không ở đây, đem đồ vật đặt ở trên bàn trong nhà chính, thật sự là không còn chỗ nào khác để để, nhà ở trống không, đồ đạc ít đến đáng thương, ngọc bội được nàng đặt trong một cái hộp gấm màu đỏ, đồ vừa mới mua từ cửa hàng ra, phần đáy còn khắc mấy chữ chúc mừng sinh nhật, thật là tri kỷ.
Ngoài rừng vườn sau, Mục Tri Thanh kéo một bao lá khô chậm rì rì trở về, lá khô quá nhiều, bao vải nặng, cánh tay gầy gò của Mục Trì Thanh dùng hết sức có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên rõ ràng, làn da vốn dĩ đã trắng hơn người bình thường của hắn thoạt nhìn lại càng rõ ràng, dường như còn có chút dữ tợn.
Loại chuyện này không biết hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, ngày thứ hai dậy cánh tay sẽ đau rát, không có sức lực, chờ thêm mấy ngày là có thể khôi phục, không có gì đáng ngại.
Mục Trì Thanh nhấp đôi môi khô khốc, lại dùng thêm một ít lực, hôm nay hắn không nên tin tưởng người kia, không, hắn không tin tưởng đối phương, thậm chí ngay từ đầu đã cự tuyệt, hắn không nên để đối phương đi theo, rõ ràng người tiếp cận hắn mấy đời trước hắn đều quả quyết đuổi đi.
Lúc vừa mới bắt đầu luân hồi, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tin, sau đó lại phát hiện trong lòng bọn họ đều mang ý xấu, sự tham lam trong mắt đều không giấu được, lại không quá tin tưởng, hôm nay trong mắt người kia… Hắn dừng động tác lại chớp mắt một cái, đôi mắt kia giống như hồ nước mùa xuân, nhìn là có thể thấy đáy, vô cùng trong sáng, nhưng mà ai biết được, có lẽ là che giấu tốt thôi.
Mục Trì Thanh đứng thẳng lưng, tiếp tục kéo lá khô về phía trước, thầm nghĩ, hắn hẳn phải giống như lúc trước, đem người dẫn tới chỗ quản sự viện, cứ coi như là trộm thì ít nhiều cũng sẽ bị ăn một trận đòn.
Nhưng mà, đối phương có thể chịu nổi sao?
Nghĩ đến bộ dạng Thời An bị ấn xuống đánh vài trượng, Mục Trì Thanh nhíu mày, không biết vì sao từ đáy lòng trào ra một loạt cảm xúc không tốt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, người nọ ăn mặc quý giá như vậy, nói không chừng sẽ trở thành khách quý được chiêu đãi, rốt cuộc hắn mềm lòng cái gì.
Những người này đều giống nhau, gặp qua một lần sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, sẽ không có ai biết hắn đã lặp lại cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời này bao nhiêu lần, sẽ không có ai kéo hắn lên, giống như khối ngọc bội kia, vĩnh viễn bị đoạt đi vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của hắn.
Mục Trì Thanh vào sân, đem bọc lá khô lớn chất ở góc tường, lấy nước rửa sạch tay chuẩn bị về phòng nằm xuống, dày vò nửa ngày đầu óc đã có chút choáng váng, nếu không nằm xuống ngày mai chắc chắn sẽ bị phong hàn.
Hắn đẩy cửa gỗ ra, đi thẳng vào trong, lúc sắp đến cạnh giường nháy mắt bỗng nhiên xoay người lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào thứ đồ đột nhiên xuất hiện trên bàn, đó là một hộp gấm bằng tơ lụa màu đỏ tươi, màu sắc xinh đẹp như là máu tươi.
Mục Trì Thanh trừng mắt đến gần, mở hộp gấm ra, thấy khối ngọc bội ở bên trong, cho dù hắn từng thử bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào lấy lại được ngọc bội vào ngày sinh nhật mười hai tuổi này.