Hai mươi ba tháng chín, đang cuối mùa thu.
Phong cảnh khắp nơi vắng lặng suy tàn, mặt sân vốn đã cũ nát không chịu nổi, bên trên rơi xuống không ít lá cây khô héo càng lộ rõ vẻ hiu hắt.
Cánh cửa gỗ đóng chặt lâu năm không sửa sang lại bị người khác mở ra, phát ra một tiếng kêu kẽo kẹt không thể chịu được, một thiếu niên mới lớn từ bên trong đi ra, thân thể phong phanh lại gầy yếu, căn bản không thể chống đỡ được khí lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến.
Thời An: “Đó là nam chính sao?”
Hệ thống sửa lại: “Không phải nam chính, là nhân vật phản diện.”
Thời An không nói gì ừm hai tiếng, nhìn chằm chằm mục tiêu nhiệm vụ của mình, lòng tiểu nhân không nhịn được hoan hô, khi còn nhỏ Mục Trì Thanh cũng quá đẹp đi, ai có thể nghĩ đến tương lai hắn chính là đại phản diện, bây giờ chỉ mới mười sáu tuổi, môi đỏ răng trắng, lông mày lá liễu, giống như tranh vẽ, vừa nhìn liền biết sau này lớn lên chắc chắn rất điển trai, không uổng công nàng chọn lâu như vậy.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước, trong lúc vô tình nàng nhìn thấy tin tức về nội dung bên trong một trò chơi công lược, vốn không muốn chơi, nhưng nhân vật lướt qua rất nhanh, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiết kế nhân vật Mục Trì Thanh, lông mày sắc như dao, lẫm liệt chói mắt, hơi rũ mắt xuống lộ ra phong thái bất cần, hơi kiêu ngạo khinh thường, dường như vạn vật đều không đặt vào mắt.
Nàng bị thiết lập nhân vật này khơi dậy ý chí chiến đấu, nóng lòng muốn thử, nửa giây cũng không do dự, thậm chí ngay cả bối cảnh nhân vật cũng chưa xem, liền trực tiếp xác nhận lựa chọn.
Mỗi một nhân vật vai ác đều có một thân thế thê thảm, Mục Trì Thanh cũng không ngoại lệ, sinh trong thế gia đại tộc nhưng từ nhỏ không được cha thương, mẫu thân mất sớm, tám tuổi lại bị đưa đến nước láng giềng làm con tin, cho đến năm mười sáu tuổi mới được đón về, sau khi trở lại quốc gia, bị gia tộc xa lánh, lấn áp đánh chửi, cuộc sống diễn ra có thể nói là vô cùng thê thảm, bếp bênh.
Nhìn như vậy, đúng thật là có một chút đáng phải hắc hóa nhưng Thời An đọc vô số sách, nhìn thấy không ít nhân vật phản diện còn thảm thương hơn, thậm chí những nhân vật chính nghịch tập kia, giai đoạn trước của vận mệnh cũng thảm hơn nhiều so với người khác.
Sau khi Thời An lựa chọn mục tiêu, cẩn thận nghiên cứu thiết lập nhân vật của Mục Trì Thanh, phát hiện sinh thần mỗi năm, đối phương sẽ gϊếŧ trăm người cúng tế, như giả thiết này, chắc chắn là có khúc mắc nào đó chưa được giải, nhưng mà cốt truyện không đầy đủ, muốn thì nàng phải tự mình tìm hiểu.
Nàng nhìn đi nhìn lại thông tin rất nhiều lần, cuối cùng cũng tìm ra được một chuyện có liên quan đến sinh nhật, khoảng chừng vào năm mười hai tuổi, cùng ngày sinh nhật, ngọc bội mà mẫu thân để lại cho Mục Trì Thanh bị cướp mất.
Mẫu thân mất sớm, ngọc bội là ý niệm duy nhất mà mẫu thân để lại cho hắn, tuy rằng sau này khi cầm quyền, hắn lại lấy lại được, nhưng chung quy cũng không giống nhau, cho nên Thời An mới lực chọn thời điểm vào ngày sinh nhật mỗi năm xuyên về.
Cũng không biết là trò chơi này nghĩ như thế nào, rõ ràng các loại giả thiết và bối cảnh đều làm rất hoàn mỹ, thậm chí ngay cả khoang trò chơi và hệ thống trí giả tùy thân đều làm ra được, mà hết lần này đến lần khác thời gian xuyên qua đều vô cùng đặc biệt, một năm một lần, một lần một ngày.
Thời An nhìn đôi mắt có chút ngây thơ của Mục Trì Thanh, thầm nghĩ không lỗ, có thể nhìn thấy bộ dạng khi còn nhỏ của đại lão tương lai, là nàng được hời rồi!
Đang suy nghĩ, Mục Trì Thanh cử động, hắn hít một ngụm khí lạnh, lông mi dày rũ xuống, trên mặt không có biểu tình gì, dường như viết ba chữ “không thú vị”, trầm mặc xoay người đi về hướng một gian nhà khác trong viện.
Tuy rằng chỉ mặc một cái áo mỏng nhưng vẫn ưỡn ngực thẳng tắp, không nhanh không chậm, trầm ổn không giống như một thiếu niên, chẳng qua chỉ có động tác hơi hé miệng mới có mấy phần ngây thơ.
Hệ thống không nhịn được thúc giục: “Đừng nhìn, làm nhiệm vụ quan trọng.”
“Biết rồi.” Thời An miễn cưỡng trả lời, chân vừa muốn bước ra, lại thu hồi lại, trên mặt do dự: “Tôi đột nhiên xuất hiện sẽ không dọa đến hắn chứ?”
Hệ thống: “…”
Sao đến bây giờ ký chủ mới nhớ tới vấn đề này, nó run run, ném ra ba thân phận.
Thời An liếc mắt bỏ qua lựa chọn tiên tử Dao Trì hạ phàm báo ân, thật sự không đáng tin cậy, cũng may sau đó có hai lựa chọn có thể nhìn được, nàng nhìn giữa người Mục gia phái tới và người Cao gia phái tới quyết đoán chọn vế sau, Cao thị là dòng họ của mẫu thân Mục Trì Thanh.
Nàng vừa mới chọn xong, quần áo trên người lập tức thay đổi thành một bộ khác, vạt áo cân xứng, phần viền cổ áo còn có một vòng lông trắng mềm, vạt áo dùng chỉ vàng thêu hoa văn, nhìn vô cùng dễ chịu thoải mái, so sánh với quần áo trên người Mục Trì Thanh thì thật sự chênh lệch quá lớn.
Nàng lặng lẽ áy náy, chỉ thấy Mục Trì Thanh đột nhiên dừng lại, né người quay đầu, nhìn thẳng về phía nàng, tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Thời An cảm giác được lông tơ trên người mình đều dựng thẳng lên, giật mình một cái, trốn vào trong một cây cột trong tối: “Hắn sẽ không thấy tôi chứ?”
Hệ thống: “Không biết, chức năng ẩn thân còn chưa được đóng lại.”
Thời An còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy một tiếng quát sau lưng: “Đi ra!”