Áo sơ mi trắng, phòng tắm, người mình thích. Ba từ then chốt này tập trung cùng một lúc, hắn ta cố đè nén hơi thở của mình, trái tim thì đập thình thịch. Cố Thần Hiên buộc phải tỏ ra mọi chuyện đều bình thường bước vào nhà cùng với Thẩm Tư Niên.
Hắn ta cố ý chọn tới đây vào ngày hôm nay. Cũng bởi vì hôm nay là lễ tình nhân ở nước ngoài, cho dù Thẩm Tư Niên không biết tâm tư của Cố Thần Hiên, hắn ta cũng muốn cùng đối phương bí mật trải qua một ngày lễ tình nhân này.
Suy nghĩ một chút, người mình yêu vào ngày lễ tình nhân nấu cơm cho mình, vừa nói vừa cười cùng nhau ăn tối, cũng coi như có một kỳ nghỉ đi.
Nhưng Cố Thần Hiên không nghĩ tới, trên sô pha ngoài phòng khách lại xuất hiện một người mặc đồ ngủ đang ngồi trên ghế.
Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Omega xinh đẹp kia, không muốn người khác biết sự đố kỵ trong lòng mình. Cố Thần Hiên rốt cuộc cũng nhớ đến vết ướt trên quần của Thẩm Tư Niên, có lẽ là bởi vì Omega này, trong lòng lại càng khó chịu.
Họ đã làm gì trước khi mình đến? Dấu vết kia, có phải là do Omega phóng đãng này ngồi trên đùi cậu ấy nên mới có không?
"Ơ, Cố thiếu."
"Omega phóng đãng" Bách Dật Khanh vắt chân dài lên bàn, gối hai tay nằm trên sô pha, mang theo vài phần tùy ý, dáng vẻ như chủ nhân nói, "Cậu cũng tới sao?"
Cho dù câu nói này chỉ là lời chào hỏi nhưng đối với hắn ta lại giống như một lời công kích, khiến cho Cố Thần Hiên nhíu mày. Omega này từ đầu đến chân, cũng chỉ có một khuôn mặt giống Omega, làm sao có thể xứng với Thẩm Tư Niên được.
Thẩm Tư Niên ở đâu xuất hiện, động tác của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, không ngần ngại mang dép vào chân cho Bách Dật Khanh. Còn tỉ mỉ cài cúc áo ngủ cho hắn, "Dật Khanh, trước mặt người khác giới thì phải chú ý một chút."
Chú ý cái gì? Sao anh lại cần phải chú ý? Sắc mặt Bách Dật Khanh trở nên quái dị, thật sự anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bách Dật Khanh bị Thẩm Tư Niên kéo xuống sô pha ngồi thành tư thế ngoan ngoãn, hơn nữa, hắn còn hâm nóng ly sữa nhét vào trong tay anh, "Dật Khanh, trước tiên uống một chút sữa cho ấm dạ dày đã, tôi đi nấu cơm."
Thẩm Tư Niên nói xong đi vào phòng bếp.
Bách Dật Khanh nghịch ly sữa trong tay, thái độ của anh có chút ghét bỏ.
Cố Thần Hiên ngồi trên sô pha, thầm đánh giá Bách Dật Khanh, ánh mắt hắn ta giống như một bà mẹ chồng kén chọn và đầy thâm hiểm. Cuối cùng tầm mắt dừng lại trên ly sữa trong tay anh, mở miệng nói, "Bách nhị thiếu đã đủ cao lớn rồi, cao hơn nữa thì trông rất ghê sợ. Ai lại đi thích một Omega giống Alpha chứ? Cũng chỉ có Thẩm Tư Niên tính tình dễ chịu đựng như vậy, nhưng anh cũng phải có chừng mực của mình." Lời này cho thấy hắn ta không hề tế nhị đối với Bách Dật Khanh.
Anh đang muốn thử xem Thẩm Tư Niên có phải là ánh trăng sáng của Cố Thần Hiên như trong cuốn sách viết hay không. Suy nghĩ một chút, Bách Dật Khanh đành rũ mắt xuống nói, "Đúng là không tốt lắm."
Sắc mặt của hắn ta dịu đi một chút.
Anh còn nói: "Lúc vận động không may đυ.ng phải đầu giường thì phải làm sao đây?"
Cố Thần Hiên ngẩn ra, sắc mặt hết xanh lại trắng, đủ màu sắc. Nhưng, có điều cũng không tính.
Bách Dật Khanh nghiêm túc suy nghĩ, "Còn có rất nhiều tư thế để tham khảo. Ví dụ như khi cậu tới.
Trước đó, chúng tôi đã thử trên sô pha......"
Sô pha?
"Đủ rồi!" Hắn ta nhất thời đứng ngồi không yên, thấp giọng trách mắng:"Nhị thiếu gia Bách da mặt thật dày, loại chuyện này cũng có thể lấy ra để nói. Nhà họ Cố chúng tôi không so được."
Anh thấy bộ dáng đó của Cố Thần Hiên, không nhịn được bật cười, tay chống lên mặt ung dung nói: "Thiếu gia họ Cố đây có cảm thấy chỗ ngồi hơi ẩm ướt không? Đó chính là do lúc đó Tư Niên không thể kiềm chế được..."