Pháo Hôi Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 10

Bách Dật Khanh tặc lưỡi, sờ sau gáy hắn, nhẹ nhàng áp sát, ép hắn cúi đầu:

"Anh nhìn đi, anh nghiêm túc nhìn một chút." Lời nói của anh mang theo chút mê hoặc,"Tôi và anh có gì khác nhau không?"

Anh nhẹ nhàng hít thở, lộ rõ tám múi cơ bụng.

Thẩm Tư Niên nhìn trái nhìn phải nhưng quyết không nhìn anh, thậm chí kéo tay anh xuống, vươn tay móc lấy bộ vest hắn vừa cởi, lấy nó che lại vai Bách Dật Khanh rồi ôm lấy.

Thẩm Tư Niên để người ta kéo cổ áo, nhìn Bách Dật Khanh rồi thành khẩn nói,"Dật Khanh, có phải tôi làm gì khiến cậu không yên tâm không? Cậu yên tâm, trong lòng tôi chỉ có cậu thôi. Loại chuyện này... nên để đến ngày chúng ta kết hôn đi."

Hắn nới lỏng vòng tay, ôm lấy đôi tay quý giá của Bách Dật Khanh, ánh mắt rất chân thành.

Bách Dật Khanh chỉ muốn hỏi một câu: Thẩm Tư Niên, anh bị mù à?

Omega vì cơ thể và da dẻ mềm mại, đa số đều không luyện ra cơ bắp được. Anh đây thì sáu múi cơ đầy tiêu chuẩn, cơ bắp toàn thân săn chắc, bình thường mặc đồ thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ chỉ khoác một cái khăn, nhìn thế nào cũng không giống Omega mà?

Tên mù này rốt cuộc sao có thể làm lơ đi cơ bắp trên người anh vậy, ôm tay anh như người lớn dỗ trẻ nhỏ thế?

Bách Dật Khanh lạnh nhạt rút tay lại, dứt khoát thả phoremone ra.

Thẩm Tư Niên khịt mũi, sự bài xích trời sinh khiến đứa mù cũng cảm nhận được đang có Alpha thứ hai ở đây.

Phoremone luôn không sai. Bách Dật Khanh nâng mắt nhìn hắn, chuẩn bị xem trò vui.

Trong tầm mắt anh, Thẩm Tư Niên im lặng rất lâu rất lâu:

"Dật Khanh, có phải cậu ..."

Bách Dật Khanh toại nguyện, nóng lòng hỏi:

"Cái gì?"

Tên ngốc này cuối cùng cũng phát hiện anh là Alpha rồi?

Không biết Thẩm Tư Niên nghĩ gì, vẻ mặt có hơi trầm trọng.

"Là tôi đến muộn rồi." Đột nhiên hắn ôm chặt lấy Bách Dật Khanh.

"Dật Khanh, cậu yên tâm.."

Giọng hắn khô khốc, giống như nói ra câu này khó khăn vô cùng:

"Cho dù, cho dù cậu từng gặp chuyện không tốt, bị người ta đánh dấu, tôi cũng không bỏ rơi cậu."

Bị người ta đánh dấu?

"Cậu chàng to lớn" Bách Dật Khanh ho không dứt được, trong lòng sóng cuộn biển trào.

Thẩm Tư Niên thì thương xót hôn lên mặt anh.

Sao lại phát triển thành thế này, cả người Bách Dật Khanh hoá đá, cứng ngắc trên chân Thẩm Tư Niên.

Đầu Thẩm Tư Niên cọ xát gáy anh, có vẻ rất quyến luyến,"Cho dù cậu biến thành dáng vẻ gì, cậu mãi mãi là vợ của tôi. Lời thề của tôi sẽ không thay đổi."

Bách Dật Khanh thầm rủa trong lòng. Cái người này thà rằng để bản thân đội nón xanh chứ không chịu mở mắt ra mà xem giới tính của chồng chưa cưới đúng không hả?

Khả năng bịt tai trộm chuông của thằng cha này thật khiến anh phải bái phục.

Ở nơi Bách Dật Khanh không nhìn thấy, Thẩm Tư Niên giương đôi mắt dịu dàng lên sau lưng anh, thầm nghĩ ổn rồi, phản ứng của hắn đã khác quá khứ rồi. Nếu không cứ cắt đứt quan hệ với Bách Dật Khanh thế này, sao hắn có thể tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của mình được.

Bách Dật Khanh quyết định nói thẳng, anh đẩy tay đang ôm mình của Thẩm Tư Niên ra:

"Tôi có chuyện này phải nói với anh."

Thẩm Tư Niên dịu dàng nhìn anh, đầy vẻ cổ vũ, hình như dù cho Bách Dật Khanh nói gì, hắn cũng sẽ chấp nhận, vô cùng bao dung.

Bách Dật Khanh bị ánh nhìn đầy tình yêu đó của hắn nhìn mà ê cả răng, đẩy đẩy lưng ghế, vây Thẩm Tư Niên vào, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói:

"Thẩm Tư Niên, thật ra tôi là Alpha."

Thẩm Tư Niên thở dài, ánh nhìn dịu dàng không có chút dao động nào, theo động tác này mà đối mặt với anh,"Không thể nào."

Bách Dật Khanh lặp lại lần nữa,"Tôi thật sự là Alpha, tôi thừa nhận mình lớn lên khiến người ta hiểu lầm, nhưng anh nhìn cơ thể tôi xem, cao thế này, giống Omega chỗ nào chứ?"

Thẩm Tư Niên kiên định nói:

"Không cần nói nhiều. Chúng ta lớn lên cùng nhau, cậu là Alpha hay Omega, tôi rõ hơn ai hết."