Thẩm Tư Niên vào phòng ngủ tìm đồ, nghĩ rồi nghĩ, lại đổi thành một bộ đồ ngủ sọc có hơi bảo thủ.
Hắn ngồi xổm trước tủ quần áo, lấy bộ đồ ngủ kia ra xem, đột nhiên cất tiếng hỏi," Trong trò chơi này, Bách Dật Khanh có phải "người chơi" không?"
Trong phòng ngủ trống trải vang lên một âm thanh điện tử chỉ có Thẩm Tư Niên nghe được:"Điều khoản bảo mật, không thể cho biết."
Thẩm Tư Niên rũ mắt, mi mắt nặng nề rũ xuống tạo thành một bóng mờ, hắn suy đoán.
"Là vị hôn phu của tôi, Bách Dật Khanh hoàn toàn có lý do nhúng tay vào việc tai nạn xe."
Trong thế giới ABO, Bách Dật Khanh là Alpha nhưng chỉ còn hai tháng nữa anh sẽ gả cho một Alpha khác, chuyện này mà phơi bày ra, chắc chắn sẽ là một vụ bê bối trên trang đầu tin tức.
Thẩm Tư Niên suy bụng ta ra bụng người, suy đoán hợp lý rằng Bách Dật Khanh hoàn toàn có khả năng vì không muốn gả mà khiến chồng chưa cưới chết đi trước khi hôn lễ diễn ra.
Nhưng mà không có chứng cứ, hắn phải tiếp xúc nhiều hơn để thăm dò mới được. Thẩm Tư Niên nghĩ, lấy bộ đồ ngủ đứng dậy.
Trong phòng tắm sương mù mờ mịt.
Bách Dật Khanh vén tóc lên, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ lại sắc bén. Anh khép hờ mắt, đôi mắt đen và sâu mang theo vài phần lạnh lùng, hoặc chăng là đang không có ý tốt.
Bách Dật Khanh không phủ nhận tính khí xấu xa của bản thân, anh cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Bởi vì từ nhỏ bị xem như một Omega, dẫn đến việc anh rất để ý đến cơ thể mình, tập thể dục quanh năm. Khi mặc quần áo thì cao gầy, nhưng khi cởi ra lại có cơ bắp cứng cáp, làn da trắng nõn như ngọc, lại không thể xem nhẹ cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Bách Dật Khanh đang suy nghĩ nên dùng cách gì nhắc nhở Thẩm Tư Niên về giới tính thật sự của anh đây.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, giọng của Thẩm Tư Niên mơ hồ truyền vào qua cánh cửa:
"Tôi để đồ ở trước cửa nhé."
"Ừ." Bách Dật Khanh tắt nước nóng đi, lau sạch cơ thể. Nghĩ một hồi, quyết định thực hiện, anh tuỳ tiện buộc khăn quanh thắt lưng hai cái, rồi đi dép lê ra ngoài, không thèm nhìn quần áo ở cửa lấy một cái.
Phòng khách truyền ra tiếng của người dẫn tin tức.
Thẩm Tư Niên đã cởϊ áσ vest, ra khỏi phòng tắm, thoải mái ngồi trên sô pha, chuyên tâm xem ti vi.
Cả người Bách Dật Khanh ấm áp đi tới phía sau hắn, Thẩm Tư Niên trầm ngâm, quay người lại.
"Sao nhanh thế..."
Chỉ thấy một bóng dáng chói lóa đi qua, vai rộng eo thon chân dài, đến cả cơ bụng cũng hiện ra rõ ràng.
Thẩm Tư Niên bất giác không biết nói gì, xoay đầu lại cực nhanh,
"Quần áo đặt ở trước cửa, sao cậu không mặc?"
"Lát nữa cũng phải cởi thôi."
Bách Dật Khanh nhìn chằm chằm gáy hắn, cố ý nói:
"Sao anh không nhìn tôi?"
Thẩm Tư Niên ngưng lại:
"Dật, Dật Khanh, AO thụ thụ bất thân..."
Bách Dật Khanh cúi đầu nhìn bản thân, không hài lòng về việc Thẩm Tư Niên quay lưng lại với mình. Cái người này không phải bị ngốc chứ, vóc dáng này của anh Omega bình thường có thể có hả?
"Tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm."
Thẩm Tư Niên do dự, cuối cùng cũng không quay đầu qua:
"Dật Khanh, tôi đưa cậu về nhà là muốn tôi và cậu hiểu nhau hơn, chứ không phải..."
Bách Dật Khanh liếʍ liếʍ răng nanh, sau đó đi qua, dựa người vào lưng ghế sô pha, gác chân lên đùi Thẩm Tư Niên, cúi đầu nhìn hắn.
"Sao thế, vận động lúc đêm khuya không phải càng hiểu nhau hơn à?"
Mùi sữa tắm càng lúc càng gần.
"Dật Khanh, cậu xuống trước đã. Chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
Hắn đưa tay lên đẩy nhẹ vai anh như một Alpha nhà lành. Bàn tay ấy lướt qua làn da trơn mịn, khẽ chạm vào xương quai xanh, hơi ấm nơi đầu ngón tay khiến Thẩm Tư Niên lập tức co tay lại. Chạm vào đâu cũng không được, ngay cả chỗ để đặt tay xuống cũng không có. Thẩm Tư Niên không biết phải làm sao với Bách Dật Khanh.