Pháo Hôi Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 8

Bà Bách vì việc này mà chiến tranh lạnh với anh luôn.

Việc của nhà họ Bách trước mắt bỏ đi, nhưng căn nguyên của tất cả- việc Thẩm Tư Niên bị tai nạn xe, anh có thể thay đổi không?

Bách Dật Khanh nghĩ thế nào thì hỏi thế đó:

"Lần tới anh đi công tác là khi nào?"

Thẩm Tư Niên ngẩn ra, không nghĩ Bách Dật Khanh xa cách lạnh lùng lại quan tâm hắn, hơi chiều chuộng mà nói:

"Vẫn chưa quyết định, có thể là tuần tới đấy."

Hôm nay là chủ nhật. Tuần tới, vậy nhanh nhất là ngày mai rồi. Bách Dật Khanh sờ cằm, sau đó bỏ tay xuống, mặt không cảm xúc,"Công việc quan trọng hay tôi quan trọng hơn?"

Hôm nay Bách Dật Khanh có vẻ...không đúng lắm? Không biết Thẩm Tư Niên nghĩ đến cái gì, trong mắt có chút ý cười,"Cậu quan trọng."

"Tôi không tin." Bách Dật Khanh bắt đầu gây rối vô lý:

"Trừ khi tuần sau anh không đi công tác, ở lại thành phố G với tôi."

Bách Dật Khanh thấy hắn không trả lời, quay đầu qua nhìn.

"Sao lại không nói gì thế? Vừa nãy anh lừa tôi à? Nếu anh không chịu, vậy cũng được, vậy chúng ta giải trừ hôn ước, về sau không lập tức quan gì nữa hết."

Dù Thẩm Tư Niên chọn cái nào, anh cũng không bị tổn thất gì cả.

Thẩm Tư Niên đang cân nhắc một số thứ, nghe vậy chợt bật cười,

"Không lừa cậu. Không đi nữa, ở đây với cậu. Vậy thì, Dật Khanh muốn tôi làm gì với cậu đây?"

"Chuyện chúng ta có thể làm rất nhiều mà." Bé ác ma trong lòng Bách Dật Khanh hiện ra, anh nhắm mắt lại, ngón tay đột nhiên sờ lên bắp đùi Thẩm Tư Niên, vẽ một vòng khiến người ta ngứa ngáy.

Thẩm Tư Niên run lên làm xe rẽ lệch đi, cũng may con đường này chỉ có xe của họ. Hắn không giữ khuôn mặt tốt lành nữa, thấp giọng khiển trách.

"Dật Khanh! Đừng có nghịch!"

Không dám trêu chọc nữa. Bách Dật Khanh cười thành tiếng, chậm rãi thu tay về, nói đầy ẩn ý:

"Kỹ thuật lái xe của anh không tốt lắm ha Thẩm Tư Niên."

Anh nheo mắt nói:"Không thì để tôi lái cho."

Thẩm Tư Niên thấy anh không làm gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm.

Bách Dật Khanh nghĩ lát nữa bản thân có thể sẽ lộ giới tính thật, bèn thúc giục hắn:

"Đừng chỉ nói mà không làm, lập tức gọi bảo thư ký của anh sửa lại hành trình đi."

Dưới sự giám sát của Bách Dật Khanh, Thẩm Tư Niên không thể không gọi điện thay đổi lộ trình.

Chiếc xe tiến vào một khu biệt thự, cuối cùng dừng lại tại ga-ra kế toà nhà ba tầng.

Thẩm Tư Niên mở cửa xe cho anh.

"Hoan nghênh đến tham quan nhà tôi."

Trên mặt hắn nở nụ cười, rõ ràng tâm trạng rất tốt, giống như con sói cuối cũng cũng mời được chú thỏ vào nhà.

Bách-chú thỏ giả- Dật Khanh chỉnh sửa lại quần áo, liếc hắn một cái. Cười đi, lát nữa là anh hết cười nổi cho xem.

Nghĩ vậy, tâm trạng Bách Dật Khanh cũng tốt lên một chút.

Anh theo Thẩm Tư Niên vào nhà, cởi hoodie trắng ra, đưa cho Thẩm Tư Niên cái áo có một vệt đen rõ ràng trên đó.

"Đồ dơ mất rồi, tôi muốn tắm rửa, có đồ cho tôi thay không?"

Hai người cách nhau rất gần, Thẩm Tư Niên ngửi được hơi rượu phảng phất. Hắn nhìn chằm chằm vệt đen ấy, Bách Dật Khanh hỏi lại lần nữa.

"Tắm rửa?"

Thẩm Tư Niên hoàn hồn, tầm mắt thoáng nhìn xung quanh, nắm chặt tay lại, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng,"Có."

"Được, vậy tôi tắm trước đây, lát nữa anh mang quần áo qua cho tôi nhé." Bách Dật Khanh thẳng tay cởi hoodie vứt lên sô pha, rồi tháo giày, bước chân trần vào phòng tắm.

Sau đó phòng tắm lập tức truyền ra tiếng nước trong ánh mắt phức tạp của Thẩm Tư Niên.