"Cậu còn muốn đứng trên tường bao lâu nữa?" giọng nói dịu dàng vang lên từ bên dưới. Bách Dật Khanh men theo âm thanh nhìn xuống, thì thấy Thẩm Tư Niên mặc âu phục thoải mái ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt ôn hòa, dáng vẻ trong sáng, làn da trắng nõn như ánh trăng, đang vươn hai tay về phía anh:
"Xuống đi, tôi đỡ cậu."
Dáng vẻ trông rất đáng tin cậy. Nếu là Omega thật, lúc này sẽ cảm động đến mức nhào vào lòng hắn, cộng thêm xoay một vòng 720 độ sau khi nhảy xuống nhỉ? Bách Dật Khanh chỉ tắt điện thoại di động, mặt không chút thay đổi nhìn Thẩm Tư Niên chằm chằm, vẫn giữ động tác một tay đút túi một tay cầm điện thoại di động.
Bách Dật Khanh quan sát Thẩm Tư Niên một lúc, sắc mặt dần trở nên quái dị. Anh đột nhiên phát hiện một điểm rất kỳ quái. Anh nhớ trong cuốn sách kia nam chủ Cố Thần Hiên là một Alpha. Thẩm Tư Niên, Thẩm đại thiếu gia, cũng là một Alpha.
Cho nên ánh trăng sáng của Cố Thần Hiên vì sao lại là Thẩm Tư Niên? Bách Dật Khanh đột nhiên kinh ngạc, trong lòng mắng một câu thô tục, thì ra Cố Thần Hiên mới là người thích đồng tính nhất?
Thẩm Tư Niên buồn cười nhìn khuôn mặt lãnh đạm của thanh niên trên tường không biết vì sao hơi biến sắc, trợn tròn mắt, giống như một con mèo xù lông.
Hắn lại gọi tên vị hôn phu một tiếng, trên khuôn mặt vẫn mang theo vài phần lo lắng, "Dật Khanh, phía trên nguy hiểm, xuống đi."
Bách Dật Khanh làm lơ đôi tay của Thẩm Tư Niên, hơi khom gối, nhảy nhanh từ trên tường xuống, đáp đất hết sức nhẹ nhàng. Khi đứng dậy còn lười nhác liếc nhìn Thẩm Tư Niên ở bên cạnh, cặp mắt hoa đào như mang theo lưỡi đao, nguy hiểm nhưng lại mê người.
Thẩm Tư Niên nghĩ, thật sự rất giống mèo, lại còn là kiểu mèo không thân thiết với con người.
Bách Dật Khanh không biết Thẩm Tư Niên đang nghĩ gì, chỉ biết Thẩm Tư Niên chắc chắn không phải đến đây đón anh. Đoán chừng lại là Bách An báo, muốn hắn đến xem dáng vẻ bị bắt nạt của anh thôi.
Bách Dật Khanh thấy nhiều nên không quan tâm, anh nhìn xung quanh một chút rồi nhận định chiếc xe thể thao màu trắng kia là của Thẩm Tư Niên, thế là lập tức đi tới.
Thẩm Tư Niên ở phía sau ấn chìa khóa xe, chiếc xe kêu lên một vang dội. Bách Dật Khanh nhanh chóng mở cửa rồi ngồi vào, tự mình thắt dây an toàn.
Rất nhanh sau đó một người ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Tư Niên liếc nhìn mắt anh, rõ ràng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng giọng điệu lại ung dung cực kỳ tri kỷ.
"Bách An bảo cậu say rồi, sao lại chạy ra cửa sau vậy?"
"Hừ"
Bách Dật Khanh nghe thấy tên Bách An lập tức không vui, mở mắt quay đầu lại, lửa đạn nhắm chuẩn xác vào người trước mặt này.
"Cậu ta nói cái gì anh cũng tin hết vậy."
Tức giận rồi à? Tại sao? Thẩm Tư Niên nghĩ rồi nghĩ, cúi đầu khởi động xe.
Một lúc sau, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn người bên cạnh, thấy Bách Dật Khanh vẫn đang khó chịu như khi nãy.
Hôm nay Bách Dật Khanh mặc áo hoodie với quần dài, nhìn rất trẻ. Lúc tức giận không khiến người khác thấy sợ hãi, ngược lại còn vô cớ khiến người ta cảm nhận được mấy phần đáng yêu của người trẻ tuổi.
Cậu ấy làm nũng với mình à? Thẩm Tư Niên nghĩ, vậy mình có nên dỗ cậu ấy không?
"Không phải tôi tin cậu ta."
Thẩm Tư Niên quay đầu qua, chậm rãi quay ngược vô lăng,"Chỉ là mỗi lần cậu ta nói vậy, chắc chắn sẽ đi gây chuyện. Đáng tiếc không có lần nào tôi được làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Bách Dật Khanh nghe lời giải thích này thì nhướn mày, tập trung sự chú ý vào Thẩm Tư Niên.
Ánh đèn bên ngoài hắt vào qua cửa xe, chiếu lên sườn mặt sáng như ngọc ấy, mày kiếm mắt sáng, đúng là dáng vẻ của một chính nhân quân tử, đến phoremone cũng rất tốt. Nhìn vào là biết thuộc loại cực phẩm trong giới Alpha.
Quả thật là rất đẹp. Bách Dật Khanh nghĩ, thảo nào nam chính lại có những suy nghĩ lệch lạc.