Pháo Hôi Công Bạch Nguyệt Quang

Chương 1

Chạng vạng, quán bar mới vừa khai trương không lâu nên không có quá đông khách đến.

Một tiếng rầm vang lên là âm thanh của ly thủy tinh bị đập xuống đất, tiếng vỡ ấy khiến cho những người ở gần đó không nhịn được mà chú ý đến.

Tại nơi phát ra thanh âm, kế bên quầy bar, một chàng trai có vẻ ngoài thanh tú đang lôi kéo người đàn ông ngồi trên ghế cao, cậu ta tràn đầy căm phẫn nói: “Anh! Tại sao anh có thể làm như vậy? Anh Thẩm đối xử với anh không tốt hay sao? Sao anh lại muốn phản bội anh ấy?”

Ồ! Sắp có chuyện hay để xem rồi sao?

Mọi người đang ồn ào nhìn “kẻ gây náo loạn” mà phỏng đoán không biết người đàn ông kia là tay chơi ở phương nào.

Thế nhưng khác với dự đoán của mọi người, bên cạnh quầy bar chỉ có một người mặt mày diễm lệ, sáng lán, nước da trắng nõn, trên người chỉ mặc bộ đồ thể dục đơn giản, biểu cảm lạnh lùng đang ngồi trên ghế cao màu đỏ. Nếu khuôn mặt của người này mà được vẽ lên tranh thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị hút hồn khi chỉ mới nhìn lướt qua.

Anh chống cằm thưởng thức ly rượu trong suốt, lơ đi đám người xung quanh, môi dưới kề miệng ly, hơi ngửa đầu, những viên đá cùng với rượu màu vàng kim đã trượt vào trong miệng.

Em trai bên cạnh thì đang tận tình khuyên bảo: “Omega chúng ta luôn muốn giữ mình trong sạch, tính tình ăn chơi đàng điếm này của anh nên sửa lại, không thể hai ba ngày đã đổi Alpha một lần, nếu gặp người có bệnh thì…”

Cậu ta nói vì muốn tốt cho anh nhưng lời nói ra lại gần như đem khuyết điểm của anh trai lôi hết ra ngoài.

Cậu bạn tốt Alpha mà anh muốn rủ đến để tâm sự bên cạnh đã có chút xấu hổ, anh ta liền cầm lấy áo khoác đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông đang thờ ơ nói: “Dật Khanh, tôi về trước đây. Hẹn gặp lại.”

Nói xong, anh ta nhanh chóng chạy mất dạng, chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Bách An- cậu ta chính là một trong những vai chính công cuốn sách đó.

Âm thanh ríu rít không ngừng vang lên bên tai cùng với một tràng ánh mắt đang hóng kịch vui khiến Bách Dật Khanh có chút bực bội, điều này khiến anh cảm giác mình như con khỉ ở đây diễn xiếc cho mọi người xem.

Mặt Bách Dật Khanh hiện lên vẻ không kiên nhẫn liền giơ tay trực tiếp tạt ly rượu thượng hạng lên mặt Bách An.

Trong nháy mắt, những giọt rượu liền tí tách rơi xuống từ gương mặt của cậu ta.

Cho đến khi hồi thần, trong lòng Bách An run sợ lập tức hét lên một tiếng. Tiếng thét chói tai như át cả âm thanh xung quanh. Cậu ta vội vội vàng vàng lau chùi gương mặt ướt nhẹp làm cho kem nền loang ra khiến cho gương mặt sặc sỡ như cái vỉ pha màu.

“Nói xong chưa?” Bách Dật Khanh liếc mắt nhìn cậu ta, trong mắt hiện lên sự chán ghét, anh giơ tay: “Bảo vệ đâu, người này uống say liền gây náo loạn, mau lôi ra ngoài đi.”

Bách An thét chói tai: “Bách Dật Khanh! Sao anh dám tạt rượu vào tôi.”

Thật ồn ào. Sự nhẫn nại của Bách Dật Khanh sắp đến giới hạn.

Bảo vệ đã đến, tốt bụng muốn khuyên can nhưng lại không dám.

Bách Dật Khanh cau mày, cũng không muốn cùng cậu ta diễn hề nữa liền dứt khoát đứng dậy, không thèm quay đầu mà bước tới cửa chính.

Không ngờ Bách An lại tự mình vấp ngã trước bước chân của Bách Dật Khanh, cậu ta liền ôm đùi anh: “Anh. Anh không thể cứ cố chấp không tỉnh ngộ như vậy được…”

Bách Dật Khanh líu lưỡi, anh bị bộ dáng ghê tởm kia làm cho không còn hứng nói chuyện. Thế là anh nhấc chân đá cậu ta ra, sau đó liền quay đầu đi về phía cửa sau.

Ở toilet bên cạnh cửa sau.

Close.

Anh quẹo vào trong.

Tiếng nước ào ào trên bồn rửa tay vang lên. Bách Dật Khanh rửa mặt, bực bội trong lòng bắt đầu tràn ra, giương mắt nhìn gương mặt trước gương.

Khuôn mặt người trong gương quá mức diễm lệ nhưng con ngươi đen nhánh vừa di chuyển thì lại lộ ra vài phần tà khí vừa ngông cuồng lại vừa sắc bén.

Nơi này không chỉ có mình anh, trên kính còn phản chiếu lại hai bóng người đang thấp thoáng bên cạnh cửa. Ánh mắt hai kẻ đó nhìn anh như sói đói thấy miếng mồi ngon không chút che đậy cùng giấu giếm.

Bọn chúng đương nhiên là nghe thấy vừa rồi Bách An nói anh là Omega liền không có ý tốt mà nghĩ “nhặt được của hời rồi”.