Đồng Thoại Abigail Green (Đồng Nhân HP)

Chương 79: Quà tặng của ai đó

Sự thật chứng minh, Abigail đích thực là một người tham tài.

Sau khi nhận quà tặng của Snape, Abigail nhìn cái gì cũng đều thấy thuận mắt, bàn ăn hôm nay cũng đặc biệt chất lượng, bữa tối cũng đặc biệt phong phú. Ngay cả nước bí đỏ cũng đều ngọt thấu tâm.

Lễ tình nhân của Abigail quả thật là vô cùng tốt đẹp, nhưng không phải ai cũng đều giống như vậy.

Ít nhất thì Lucy cũng không phải.

Orlando vì giận cô, cũng không biết ở đâu tìm được một nữ sinh Ravenclaw, hai người ngồi cạnh nhau trên bàn ăn nhà Slytherin, kề tai nhau nói nhỏ, ngươi tới ta lui, vô cùng thân mật. Hơn nữa họ lại ngồi ngay chỗ chết người - đối diện Abigail và Lucy.

Vì thế Lucy liền bốc hỏa.

"Làm như vậy cũng được sao?", Abigail hoảng sợ nhìn Lucy.

" Đương nhiên, bạn rốt cuộc có phải bạn của mình không?", Lucy uy hϊếp đá cho Abigail một cái dưới bàn ăn.

"Được được được...", Abigail lùi cái chân đáng thương của mình lại, đầu hàng cô tháp giọng nói một câu: "Nhưng mà... nếu bị phát hiện ra thì không được trách mình nha"

Snape ở bên cạnh ăn đồ nướng, không thèm tham gia.

Tiếp theo Abigail liền cao giọng nói, dùng giọng nói mê trai đến mức chính bản thân cũng thấy ghê tởm nói: "Cái gì? Lucy... có thật không? Bạn thật sự phải nhận lời mời của nam sinh kia sao?"

Giọng nói như vậy muốn người khác không nghe thấy cũng khó. Vì thế mọi người liều quay đầu lại nhìn cô và Lucy. Nhất là người ngồi đối diện Orlando, Abigail cảm thấy hai lỗ tai của hắn như đang dựng thẳng dứng cả lên.

Lucy cảm thấy đắc ý, làm ra vẻ khoa trương nói: "... Đúng vậy, hắn có thành ý mời như vậy, mình cũng không nên quá thất lễ. Bạn biết không? Hắn nói với mình..."

Nửa câu sau Lucy lập tức hạ thấp giọng, kề sát bên tai Abigail nói thầm: "mau cười cho mình!"

Abigail lập tức máy móc cười gượng vài tiếng.

Lucy bất mãn, uy hϊếp: "Cười khoái trá chút"

Abigail trong lòng buồn nôn, có gì đáng cười sao? Nhưng vẫn ra sức cười một tiếng thật khoái trá. Vừa cười vừa ghê tởm chính mình.

Cứ như vậy, Lucy còn giả bộ kể cho Abigail nghe chuyện người ta theo đuổi mình như thế nào, mà mỗi lầm Lucy "nói thầm", Abigail sẽ ngầm hiểu mà cười một tiếng.

Abigail bị loại chuyện giả bộ này làm cho ghê tởm. Nhỏ giọng đưa ra kháng nghị: ".... Bạn không biết nên đi tìm một nam sinh thật sự đến đây liếc mắt đưa tình thì hiệu quả càng tốt hơn sao?"

Lucy nhỏ giọng nói: "Tìm đâu ra người để phối hợp bây giờ? Trừ phi bạn bảo Snape đến giúp"

Abigail nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Snape tưởng tượng một chút tên này lúc nói chuyện yêu đương với Lucy. Nghĩ đến lúc hắn vặn vẹo khuôn mặt nghiêm túc nghiến răng nghiến lợi nói: "Lucy, mình yêu bạn". Abigail rùng mình một cái, sau đó lắc đầu: "vẫn là.. mình làm đi"

...

Đúng lúc Abigail đang thanh thanh cổ họng, chuẩn bị cười hai tiếng, Orlando đối diện rốt cục nhịn không được, nghiến răng nanh hỏi: "A, Lucy thật sự được cả nam lẫn nữ đều hoan nghênh nha. Nhanh như vậy đã tìm được người theo đuổi rồi, không phải là do cô ỷ thế mà cướp người ta về chứ?"

Lucy chỉ chờ có vậy, lập tức phản bác: "Ai cần cậu quản? cậu Orlando vẫn nên làm tốt chuyện của mình đi. Chuyện của ta không cần cậu quan tâm"

Orlando trợn mắt

Lucy cũng trừng trở lại.

Trong không khí phát ra tiếng tia lửa va chạm vào nhau.

Tiếp theo, Orlando và nữ sinh bên cạnh lại càng thêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lucy và Abigail lại càng "nói thầm" thật nhiều bên tai Abigail, Abigail chỉ đành phải phối hợp ngô nghê cười vài tiếng. Orlando thấy, càng thêm tức giận, lại càng đối tốt với nữ sinh bên cạnh hơn, Lucy càng thêm...

Cứ như thế liền tuần hoàn liên tục.

Abigail thở dài: hai người các ngươi đấu nhau sao lại còn lôi ta ra làm vật hy sinh?

Snape cúi đầu đọc sách, khóe miệng run rẩy, một tay đẩy một ly nước bí đỏ qua chỗ Abigail, thay lời chia buồn.

Lúc này, cứu tinh liền đến.

Từ cửa sổ liền truyền đến một tiếng vang trời. Một nữ sinh nhìn ra ngoài cửa sổ nhà ăn hô to: "Ai nha, các ngươi mau đến xem, đây là làm sao?.... Sao... Sao nhiều chim vậy?"

Ngay sau đó, hành lang lầu một liền có một đám người đều chỉ lên trời hô to: "Đây là bị sao vậy?... Trời ạ... Sao lại có nhiều chim như vậy?"

Trong lúc nhất thời, bên ngoài đều ầm ỹ reo hò, giống như xảy ra chuyện gì kỳ lạ vậy, bên ngoài các học sinh liên tiếp la lên. Vang thành một mảnh, ngay cả những khu vực xung quanh cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Nghe thấy tiếng la, trước hết là đám học sinh Gryffindor lao ra, bọn họ tràn đầy sức lực chạy lên phía trước, tiếp theo là Hufflepuff, cuối cùng mới là Slytherin và Ravenclaw.

Các học sinh nhỏ tuổi chạy nhanh hơn một chút, những người có tuổi tự cho là có kiến thức rộng rãi chậm rì rì ở phía sau.

Abigail thoáng sửng sốt, cũng bị Lucy túm lấy lao ra ngoài, Snape cũng chạy theo ra. Orlando lúc này cũng không rảnh đóng kịch vội vàng đá văng ghế dựa, chạy ra xem náo nhiệt.

Tất cả mọi người vừa chạy ra đại sảnh, đi vào hành lang gấp khúc hoặc sân thể dục, tất cả đều ngây người: Mọi người đều ngẩng đầu thành 50 đến 90 độ, nhìn lên trên trời. Tay giơ lên cao chỉ lên trời.

Buổi tối hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời vô cùng sáng sủa, trong vắt, ánh trăng rằm chiếu sáng một khoảng trời xanh ngắt, có vài ngôi sao điểm xuyết xung quanh. Buổi tối những ngày tháng hai cũng không lạnh, thậm chí còn có vài cơn gió ấm áp thổi qua.

Tất cả đều rất bình thường.

Điều kỳ lạ duy nhất là, từ phía chân trời bay đến từng đàn chim lớn.

Nào là những con chim thân hình nhỏ bé, ngay cả cánh cũng thực nhỏ xinh, tự động xếp thành hàng, tiếng kêu lại vô cùng thanh thúy dễ nghe.

Những con chim nhỏ loại này thường đều một mình bay đến Hogwarts, sau đó tự thành một đám năm ba con đậu ven hồ nước, giống như đang chờ bạn, các học sinh đều hy vọng có thể bắt một vài con để xoa nắn một trận.

Abigail tốt xấu gì cũng học được mấy tháng môn chăm sóc sinh vật thần bí, nhìn kỹ liền nhận ra đây là loại chim nào, không đợi cô cất tiếng nói cho Lucy biết, bên cạnh đã có người hô lên.

"Trời ạ, đây là chim "người làm vườn"!"

Chim người làm vườn là loại sinh vật thần kỳ, là chim cấp XXX, nó là sinh vật giúp đỡ người làm vườn hay người nông dân rất tốt, bởi vì trời sinh nó thích thực vật. cho nên luôn thích xuất hiện chỗ có thực vật, thường bắt những côn trùng có hại, hơn nữa tiếng hót của nó cũng rất hay.

Giáo sư Sprout cũng nuôi mấy con trong vườn.

Loại chim này cũng không phải là hiếm thấy, nhưng vấn đề chính là, đây là loại chinh thích sống một mình, chính ghét cuộc sống đồng loại. Rất ít khi giống như những loại chim khác sống thành từng đàn, cho nên muốn gặp nhiều chim "người làm vườn" như vậy mới thật sự là hiếm thấy.

Rất nhiều học sinh hiểu biết đều kinh ngạc kêu lên. Abigail đã nhìn thấy giáo sư Kate Bern thở hồng hộc chạy đến xem, khuôn mặt già nua đầy vết sẹo hiện lên vẻ không thể tin được.

Lúc này, bên trong lâu đài Hogwarts đã có chừng mấy chục con chim "người làm vườn", sân thể dục và sân cỏ đầu chật ních học sinh, tất cả mọi người đều chỉ trỏ, cũng không biết là tại sao lại như vậy.

Đột nhiên --

Trên đầu mọi người phát ra một tiếng nổ lớn. Sau đó trên bầu trời nổ tung phát ra một chùm ánh sáng lóa mắt. Chiếu sáng cả một khoảng trời, khói lửa chiếu rọi khắp nơi.

Abigail nhìn hoa hết cả mắt, lúc này đám nữ sinh lại hô to lên: "Là hoa hồng! hoa hồng! là hoa hồng! hoa hồng!"

Là một đóa hoa hồng đỏ rực như lửa, được tạo thành từ pháo hoa. Ở trong bầu trời đêm đen vừa kiều diễm vừa rung động, diễm lệ làm cho người người đều vui vẻ.

Không đợi đóa hoa này tản đi, lại một tiếng pháo nổ vang lên. Đám nữ sinh lại hô lên: "Là Tulip! Hoa Tulip!"

Lần này Abigail đã nhìn thấy rõ, trong số những con chim "người làm vườn" dùng chân ném thứ gì đó lên trời, sau đó mới tạo thành pháo hoa.

Những con chim "người làm vườn" này đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc như những binh lính bình thường, lần lượt đem thứ đồ trong vuốt ném lên trời, khi pháo hoa nổ rồi chú chim đó cũng không rời đi, chỉ là bay lượn phía ngoài. Mà những con chim khác thì bay lượn vòng quanh một cách có quy luật.

Abigail trong lòng trùng xuống, cô biết người có thể dễ dàng điều khiển động vật như vậy chỉ có một người. Chẳng lẽ là....

Cô theo bản năng nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện Malfoy đang đứng trong đám người cũng đang nhìn cô. Tên quý tộc giảo hoạt này cũng đang mỉm cười, thấy Abigail nhìn hắn, không hoảng không vội chỉ hơi hơi cúi người làm một cái lễ, mang theo sự cung kính làm cho Abigail tức giận.

Abigail hiểu ra nguyên căn sự việc, cô giận dữ quay đầu lại: cái tên đáng chết náy!

Trông bầu trời màn "tiệc" pháo hoa vẫn còn tiếp tục, trên không trung không ngừng nổ tung ra những đóa hoa sáng rọi đầy diễm lệ, một đóa lại một đóa, mỗi loại đều mang theo màu sắc, hình dạng khác nhau, tuyệt không lặp lại.

Lúc này, phía ngoài lâu đài Hogwarts tụ tập càng ngày càng nhiều học sinh, ngay cả những người ngày thường không hay đi xem náo nhiệt cũng tới, thậm chí ngay cả những giáo sư cũng đứng ở xa xa nhìn lại.

Hưng phấn nhất chính là nhóm nữ sinh, các nàng bị sự lãng mạn, nhiệt tình làm cho lóa mắt, các nàng và phần lớn nam sinh ở đây đều cùng nhau đoán chủng loại hoa. Mỗi khi trên trời nổ một chùm pháo, các nàng lại cùng nhau kêu lên:

"Là hoa hướng dương đỏ"

"...Là hoa trúc đào tím"

"... là hoa phật thủ cam"

"... Hoa loa kèn..."

"...Hoa thiên điểu..."

.....

Những đóa hoa này vô cùng phong phú, đẹp tuyệt vời, một đóa lại một đóa, về sau những chú chim ném càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức nhóm nữ sinh không kịp đếm.

Abigail luôn đứng phát run, bởi một loại tình cảm mà chính cô cũng sợ hãi đang nảy nở : giống như sợ hãi, lại giống như là vui sướиɠ, chân của cô như mọc rễ trên đất, không thể động đậy được.

"Màn tiệc" này kéo dìa gần một tiếng đồng hồ, nhóm nữ sinh cười nói vui vẻ, các cô cũng không nhớ rõ đã đếm được bao nhiêu loại hoa, giống như toàn bộ loại hoa của thế giới phù thủy đang xuất hiện trên bầu trời đêm này vậy.

Cuối cùng có một bông hoa màu xanh biếc không biết tên lặng lẽ chiếu rọi bầu trời, mấy chú chim "người làm vườn" đột nhiên cùng nhau ném lên không trung vài cái pháo hoa, những pháo hoa này không nở thành hoa mà chỉ là một vòng tròn rực rỡ sắc màu, xếp thành chữ.

Abigail trong lòng lập tức khẩn trương, cái tên "vô pháp vô thiên" kia không phải là muốn cho cô bị chú ý đi....

Thêm vài vòng sáng nữa, dường như muốn chiếu đêm đen thành ban ngày, những ánh sáng rực rỡ trên trời liền biến thành một dòng chữ duyên dáng, treo cao trên không trung, thật lâu vẫn không tiêu tan :

Gửi cho cô gái ta yêu quý.

Phía dưới có ký tên : T.M.G

Abigail thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn không viết tên của cô, nếu không cô tuyệt đối sẽ trở thành đệ tử có nhiều chuyện xấu xa nhất của Hogwarts, sau đó tên của cô sẽ bị người ta đem trưng tủ kính ít nhất năm mươi năm để người ta chỉ trỏ.

Sau khi khẩn trương qua đi, cô lại ngẩng đầu nhìn lên không trung, cái chữ "yêu quý" (nguyên văn Be loved) kia làm cho cô lại hốt hoảng một trận.

Tân tình của cô lúc này hiển nhiên là không có hứng thú cùng đám nữ sinh bên cạnh nghị luận, dòng chữ này chính là lời giải thích cho màn pháo hoa lãng mạn, diễm lệ kia, các nàng bắt đầu đoán xem ai là người tặng quà, và ai là người may mắn nhận được món quà này.

Nhưng mà, điều ngạc nhiên còn chưa hết.

Cuối cùng có một điều "kinh hỉ" xảy ra, dòng chữ kia và đóa hoa xanh không biết tên đột nhiên cùng nhau nổ tung, sau đó trên trời tản ra một thứ bột phấn tinh tế.

Cái loại bột phấn này phần lớn đều rơi bên hồ, hoặc trên bãi cỏ, hàng lang gấp khúc, còn rơi bên chân học sinh. Mọi người lập tức phát hiện thứ bột này có yểm phép thuật, sau khi rơi xuống mặt đất liền nhanh chóng chui vào trong đất, mọi người thậm chí còn chưa nhìn rõ nó là cái gì.

Đột nhiên đám chim "người làm vườn" cùng nhau hót lên, thanh âm chim hót thanh thúy, hoặc trầm thấp hoặc cao vυ't, trên không trung tạo thành khúc nhạc tuyệt vời, nhẹ nhàng làm rung động lòng người.

Mọi người lẳng lặng nhìn đám chim "người làm vườn" cần cù hót vang, những đôi tình nhân thân mật tựa vào nhau, giống như khắp nơi trong không khí đều tràn ngập tình yêu và... mùi hoa !???

Mùi hoa ????

Đây là vì sao ?

Mọi ngươi đột nhiên phát hiện không biết từ khi nào trên cỏ, trên mặt đất chui ra rất nhiều đóa hoa nhỏ bé, xinh xắn màu xanh, một số nụ hoa mềm mại mọc thật dài, dưới sự trợ giúp của tiếng hót du dương của chim "người làm vườn" có không ít đóa hoa chậm chạm nở ra, trong đêm đen chậm rãi tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Tin rằng vài ngày nữa, không, chỉ ngày mai thôi Hogwarts sẽ tràn ngập một biển hoa thật đẹp.

Giáo sư Sprout đã ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận quan sát một cây hoa, miệng lẩm bẩm :

« Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, đây là hạt hoa bị yểm bùa sau đó được chim "người làm vườn" trợ giúp sinh trưởng. Nhưng mà.... Diều này rất khó làm, là một loại pháp thuật vô cùng phức tạp, cùng với quá trình vô cùng tinh vi.....lại còn không làm tổn thương chút nào đến mầm hoa... »

Chim "người làm vườn" cuối cùng cũng bay đi hết, tiếng hót cũng dần biến mất nơi chân trời, các học sinh hoặc là đứng tại chỗ hoặc là đứng nơi góc khuất, tụ tập cùng một chỗ nghị luận chuyện hôm nay. Nhưng Abigail lại không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện.

Vừa quay đầu, mới phát hiện Lucy không thấy đâu, chắc là lại tìm Orlando cãi nhau rồi.

Abigail trong lúc quay đầu liền thấy Snape hưng phấn sờ tới sờ lui một gốc cây, hình như hắn lại tìm thấy một loại dược liệu mới rồi !

Bởi vì trong lòng khẩn trương, Abigail cảm thấy rất mệt mỏi, liền đi lại hoạt động một chút, cô quyết định đến thư viện ngồi một chút cho thanh tịnh. Kết quả mới đi được hai bước, Malfoy liền từ phía sau đi tới, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với cô một câu :

"Ta muốn nói với cô một điều, nên nhanh chạy về phòng ngủ đi"

Vừa dứt lời, tên kia cũng nhanh chóng đi mất.

Abigail nghe vậy liền cả kinh, dây thần kinh vừa chùng xuống lại căng lên : vẫn còn ?

Cô chạy nhanh lướt qua đám người, nhằm thẳng tầng hầm chạy tới, dọc đường đi còn đâm vào mấy đôi tình nhân thân thiết trong góc tối, trong đó có người từng đến nhà cô Regulus Black và Eliza.

Abigail đẩy bức họa vào phòng ngủ, bức họa suýt chút nữa ngã sấp xuống, cô cũng không muốn để ý nhiều, lập tức chạy về phía giường ngủ của mình.

Phòng ngủ Slytherine mặc dù có năm người nhưng lại cực kỳ lớn, hơn nữa còn dùng pháp thuật ngăn cách thành những chỗ nghỉ ngơi khác nhau, có thể đặt giường, treo áo, đặt gương, bàn học, thậm chí còn có chỗ đặt bàn trang điểm cùng bàn trà và hai cái ghế đẩu....

Trong buổi tối lễ tình nhân nên trong phòng ngủ đương nhiên không có người.

Abigail vừa đi đến nơi, liền phát hiện trên bàn học của cô đã có một gói quà nhỏ dài lẳng lặng nằm đó, bên ngoài bọc vải nhung, bên ngoài có một dải lụa màu hồng làm nơ.

Abigail cởi dải lục màu hồng ra, bên trong lấy ra một tấm da dê, tấm da dê được cuộn lại, bên trong có một chiếc nhẫn bảo thạch hình hoa. Viên Hồng Bảo Thạch sáng chói như ngọn lửa, khảm lên vòng vàng thành một chiếc nhẫn hoa.

Viên bảo thạch như một ngọn lửa kiều diễm nóng bỏng hấp dẫn ánh mắt Abigail, chiếc nhẫn rất tinh xảo xinh đẹp được người ta chế tác khéo léo. Abigail cũng nhìn thấy không ít châu báu quý giá, cũng nhịn không được mà tán thưởng hoa văn bên trên bảo nhẫn.

Một lát sau cô nhẹ nhàng cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ xinh cất đi. Đem tấm da dê mở ra, trang giấy rất lớn, bên trên chữ cũng rất ít, Abigail chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy có chỗ không thích hợp.

Nét chữ của hắn cô cũng nhìn qua nhiều lần, nhưng lần này chữ viết rõ ràng không giống mọi khi.

Nét chữ của Voldemort cũng giống như thái độ làm người của hắn, hắn xưa nay tâm tư cẩn mật, nghĩ một việc gì đó cũng không nghĩ quá lâu, một khi động thủ liền... sạch sẽ, dứt khoát. Bởi vậy chữ viết của hắn là thể chữ cổ phồn hoa lệ, lại sắc bén thấu đáo...

Nhưng mà, trên tờ giấy này, chữ viết lại nghiêng lệch, nét mảnh, nét chữ vô lực, khi viết lại viết rất chậm, giống như viết vài lần mới ra, giống như khi viết hắn còn suy nghĩ điều gì đó, cho nên viết không trôi chảy.

Bên trên chỉ có một vài chữ ít ỏi.

"...Đột nhiên phát hiện, ta thậm chí không biết em thích cái gì, nên khi muốn tặng hoa cho em cũng không biết nên tặng hoa gì.

....Em thích ăn gì, thích mặc gì, bình thường thích làm gì... cái gì ta cũng không biết.

Thì ra, ta cũng không hiểu về em...

... Bây giờ nghĩ lại, dường như em chư bao giờ cho ta cơ hội hiểu về em"

Abigail để tấm da dê xuống, nhất thời im lặng.

Trong thư lộ ra hàm ý cô không phải không hiểu, ý của hắn cô cũng hiểu được. Mà trải qua một buổi tối "gióng trống khua chiêng" như hôm nay, chỉ sợ ý của hắn chính là không bao giờ cho cô... giả ngu nữa. Ít nhất cô cũng không thể lừa chính bản thân mình nữa.

Cả một buổi tối, Abigail không thể ngủ được, mãi cho đến nửa đêm, cô mới vì mình mà hạ một quyết định.