Hẹn hò là một chuyện tốt, nhưng lại phải xin phép, bởi vì những ngày chủ nhật của Abigail đều bị đội trưởng Malfoy trưng dụng để luyện tập Quidditch.
"Em muốn đi chơi ở Hogsmeade?", hắn nhướng lông mày lên hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng, em đã lâu lắm rồi chưa đi đâu hết!", Abigail hai tay đan thành chữ thập, hết sức nịnh nọt.
Malfoy lại dịu dàng nở nụ cười, Abigail thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, đang muốn vui mừng. Lúc này đột nhiên Snape lại chạy ra từ hành lang, khi đến chỗ bọn họ liền hưng phấn hỏi: "...Abigail, thế nào? Chúng ta có thể đi chưa?"
"...Chỉ sợ là không được, ta cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy Abigail vẫn nên lưu lại luyện tập thì hơn. Hơn nữa mấy ngày hôm nay bên ngoài đang có tuyết lớn, đi ra ngoài cũng không có gì để xem", Malfoy đột nhiên nói ra một câu như vậy, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Abigail nhất thời há hốc mồm. A, sao lại thế này?
Từ đó trở đi, bất luận Abigail và Snape có cầu xin như thế nào, Malfoy cũng giống như con trai ngậm chặt viên ngọc vậy, chết cũng không mở miệng. Còn uy hϊếp nếu làm hắn tức giận, hắn sẽ ngâm thơ, Abigail và Snape đành phải từ bỏ.
Vì vậy, Snape uể oải, chỉ có thể nắm tay Abigail đi dạo một vòng quanh hồ nước đen, coi như có cái gọi là đi dạo.
****
Thời tiết dần chuyển ấm, một ngày nào đó Abigail tỉnh dậy liền phát hiện ra tuyết đọng trên mặt đất đều đã tan hết, thảm cỏ khô vàng của mùa đông cũng mọc lên những lá non xanh mởn. Abigail rất vui vẻ, chuyện này có nghĩa là khi cô đi luyện tập thì không cần phải lo lắng bị lạnh cóng nữa.
Không cần thắc mắc vì sao Abigail có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà vui vẻ, bởi vì những ngày gần đây của Abigail cũng không được suôn sẻ.
Đầu tiên là do sự kiện đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hôm đó ở bệnh xá để lại hậu quả nặng nề. Đừng bao giờ hy vọng học sinh Hogwarts giữ kín được điều gì.
Ngày hôm đó ở hiện trường lại có một đống lớn bệnh nhân chứng kiến, sau khi sự việc chấm dứt hai tiếng đồng hồ một nửa số bệnh nhân liền tự dưng bình phục, một nửa còn lại cũng lấy tốc độ kỳ tích mà "ra viện".
Kết quả của việc "bình phục" kỳ tích này là: đến giờ cơm chiều, toàn bộ Hogwarts đã biết sự việc xảy ra ở bệnh xá.
Tiếp theo là những biểu hiện của học sinh hai nhà Slytherin và Gryffindor.
Sirius không hề cảm thấy chút áp lực nào mà đi đến bàn ăn, đối mặt với những lời trêu chọc của bạn học, hắn liền biểu hiện đặc biệt đau đớn và ủy khuất tự thuật lại thái độ tàn nhẫn của Abigail đối với tấm lòng chân thành tha thiết của hắn, còn có tinh thần bất khuất theo đuổi tình yêu của hắn. Điều này làm cho những học sinh nhà Gryffindor và đa số học sinh Hogwarts đều đồng tình không dứt.
"....Black, tốt lắm, không nên tức giận, Gryffindor chúng ta phải dũng cảm như vậy!", một nam sinh năm sáu vỗ bả vai Sirius an ủi.
"Đúng vậy, đúng vậy, những người thích Abigail Green kia cũng không ít. Cậu phải cố lên nha, ta sẽ cổ vũ cho cậu!"
"Nhưng mà, dù như thế nào cũng không được để Slytherin chiếm được chút tiện nghi nào"
....
Bọn họ dường như đã quên Abigail cũng chính là người nhà Slytherin. Hiển nhiên trình độ tán gái là không có giới hạn.
Từ đó về sau, dưới sự trợ giúp của một đám học sinh nhà Gryffindor, Sirius bắt đầu không chút kiêng dè mà tiếp cận Abigail. Khi đi học tranh chỗ ngồi với Snape, tan học quấn quýt lấy Abigail đòi ăn cùng, sau khi tan học lại đòi cùng Abigail tự học.
Cứ như vậy mà xâm phạm đến lợi ích của Snape, thời gian của hắn ở cùng Abigail bị bóc lột triệt để, mỗi lần đều là: trước tiên là khẩu chiến, sau đó là lao vào đánh nhau một cách hăng hái.
Slytherin cũng không ngồi không, tuy rằng bọn họ không thích Snape, nhưng khi Gryffindor chạy đến địa bàn Slytherin gây chuyện, bọn họ cũng không thể nhịn được, vì thế thường xuyên sẽ có một đám người tiến đến ngáng chân Sirius.
Là người bạn đáng tin cậy nhất của Sirius, ba người Potter đương nhiên cũng không thể ngồi xem, vì thế cũng tiến lên hỗ trợ.
Sau khi Gryffindor và Slytherin ba lần bị trừ điểm, bốn lần bị cấm túc. Sẽ có cảnh tượng như thế này diễn ra:
Một đám nhà Gryffindor lấy Sirius làm trung tâm, và một đám nhà Slytherin lấy Abigail và Snape làm trung tâm cùng ngồi ăn cơm hoặc tự học chung một chỗ.
Abigail cảm thấy trong chuyện này cô mới thực sự là người bị hại. Đối với Snape mà nói, thì hiện tại bất quá cũng chỉ là quay lại tình trạng trước kia mà thôi. Nhìn thấy mỗi lần đấu nhau hắn đều thuận buồm xuôi gió, Abigail cũng không cần lo lắng rằng Snape sẽ chịu thiệt. Hơn nữa bây giờ hắn còn có Abigail trợ giúp.
Nhưng đối với Abigail thì bây giờ chính là bi kịch.
Bữa tối hôm đó, Abigail tiến vào phòng ăn trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người. Ngay cả hiệu trưởng Dumberdore cũng không được nhận nhiều ánh mắt "rửa tội" chào đón như vậy.
Trong đó có tò mò, có khiển trách, có thú vị, có vui sướиɠ khi người gặp họa... Nhưng lại không có đồng tình.
Ngay cả mấy người bạn của Abigail cũng không chút đồng tình nào với cô.
"Hắn là người thừa kế của Black gia, sau này tất cả những thứ kia đều là của hắn. Hai người lại môn đăng hộ đối, tương lai bạn nhất định sẽ rất thoải mái", Sylvia bình tĩnh phân tích.
"Cảm ơn, hiện tại mình cũng rất thoải mái", Abigail trợn trắng mắt.
"Oa....Đây chính là Sirius Black đó, bạn có biết trong Hogwarts có bao nhiêu nữ sinh thầm mến hắn không? Hắn đẹp trai, lại tao nhã, không giống những người thô lỗ khác nhà Gryffindor, ngay cả trong Slytherin cũng có không ít nữ sinh chú ý hắn", Melisa nằm trên giường bày ra vẻ mặt mê trai.
"Nếu bạn coi trọng hắn như vậy, sao không bỏ bạn trai hiện tại đi, bây giờ vẫn còn kịp đó", Abigail nói.
"Sirius Black cũng không tồi, hắn thích bạn như vậy. Đầu óc cũng rất tỉnh táo, sẽ không gây ra chuyện gì khiến cho bạn tức giận hoặc thương tâm. Ít nhất bạn so với mình cũng tốt hơn nhiều...", Lucy nhìn theo góc độ của mình mà lên tiếng.
"Hắn còn có thể hắt độc dược lên bản thân mình, mình cũng không nghĩ hắn có tỉnh táo bao nhiêu đâu", Abigail cũng thực thảm.
Cuối cùng Lily đến đây, ấp a ấp úng nói một đống lời vô nghĩa:
"A.....chuyện đó, Abigail, mình cũng không phải muốn khuyên bạn cái gì đâu. Black thích bạn cũng không phải ngày một ngày hai, mình cảm thấy... chuyện đó... thật ra thì Mary vẫn luôn thầm mến hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ chấp nhận cô ấy. Lần này cô ấy cũng rất khó chịu, mình không phải là trách bạn. Bạn cũng không có gì sai, mình, mình.... Cũng không biết phải nói gì cả...Khụ, khụ, mình không biết gì hết!!!"
Abigail cũng không nói gì nữa, chỉ đưa cho Lily quyển vở ghi chép của Snape: "Đây là vở của Sev, cuối tuần này sẽ thi môn độc dược!"
Lily nhìn tên Snape trên quyển vở, không nói gì.
****
"Đừng để cho mình biết là ai đã phát minh ra Quidditch. Nếu không mình nhất định sẽ đi quật mộ hắn lên", Abigail oán giận xoay cái đĩa trứng rán.
"...Đừng như vậy, chúng ta luyện tập nhiều ngày như vậy rồi, chỉ một chút là qua ngay thôi mà", Orlando cầm ly sữa, nịnh nọt cười nói.
"Nói nhảm, cậu cho là thần kinh của Abigail cũng thô như cậu hay sao?", Lucy lau lau cái gậy lớn của cô trên bàn ăn, tức giận quát hắn.
Orlando trợn mắt nhìn Lucy.
Abigail trầm mặc, không muốn gia nhập cuộc đấu khẩu của hai người bọn họ. Từ sau ngày nghĩ hai người bọn họ liền trở thành như vậy. Thường xuyên quát mắng nhau, một câu không hợp thôi cũng có thể đánh nhau được.
Mỗi lần luyện tập, vì đảm bảo tinh thần tốt nhất cho đội viên, đội phó Parkinson thường xuyên đem Abigail ra làm bình chữa cháy.
Abigail cảm thấy thật là mệt mỏi. Chỉ có thể thở dài.
"Cậu có thể điều chế "xuân dược" được không?", Abigail cúi đầu, nhẹ nhàng ngồi ăn bên cạnh Snape.
"xuân dược? Bạn nói là thuốc khống chế tình yêu?", Snape bưng cốc nước bí đỏ lên.
"Đúng vậy, chính là cái đó, loại có thể ngay lập tức làm cho người ta "động dục" gì đó, làm cho mình một lọ được không?", Abigail bày ra vẻ mặt tà ác.
Snape suýt nữa bị sặc mà chết, nước bí đỏ phun lên trên bàn, thân thể run rẩy như bị sốt lên, hắn gầm nhẹ: "Bạn! bạn, bạn nói cái gì? Bạn cần thứ kia để làm gì?"
"Giải cứu hai tên ngốc kia, cũng giải cứu linh hồn và lỗ tai của mình", Abigail chỉ chỉ Orlando và Lucy.
"Bạn mới ngu ngốc! Bạn nếu làm vậy thật, chờ sau khi thuốc hết hiệu lực, bọn họ nhất định làm thịt bạn!", Snape chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Bọn họ sao lại làm thịt mình được? Mình nghĩ là bọn họ cảm ơn còn không kịp nữa là. Là mình làm cho bọn họ nhìn thấu nội tâm bản thân, thúc đẩy tình cảm của bọn họ", Abigail lạc quan một cách mù quáng.
"Cảm ơn? Đầu bạn làm bằng đậu hũ hả?.... Được rồi, nếu có người hạ xuân dược c ho bạn thì bạn có cảm ơn người đó không?", Snape nhìn Abigail giống như người ngoài hành tinh.
"Đương nhiên. Mình không những cảm ơn hắn còn mời hắn tham gia hôn lễ của mình nữa!", Abigail cười tủm tỉm.
"Hôn lễ? hôn lễ gì?", Snape rất mẫn cảm với hai từ này.
"Đúng vậy, bị hạ xuân dược rồi đương nhiên phải kết hôn với người kia", Abigail nửa thật nửa giả nói.
"Thật là như vậy?", Snape có chút không dám tin tưởng, trong lòng hắn đột nhiên cũng nổi lên chút tà ác không hiểu được. Ánh mắt cũng có chút tỏa sáng.
"Là giả đó!", Abigail lập tức bày ra vẻ mặt hung tợn: "Làm sao có thể chứ? Mình sẽ đánh hắn làm cho đến cha mẹ hắn cũng không thể nhận ra hắn là ai!"
Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Abigail, Snape lập tức ngã ngồi lên bàn.
....
Đấu võ mồm với Snape một lúc, tinh thần Abigail khôi phục không ít. Khi nghe tiếng hét vang lên, toàn bộ thành viên đội bóng đều nhanh chóng xếp thành hàng ngũ, chỉnh tề chạy tới sân đấu Quidditch.
Đội phó đi dẫn đầu, bởi vì Abigail nhỏ nhắn, lên được đi đầu, Lucy và Orlando xếp phía sau cô, bọn họ vẫn cãi nhau không ngừng.
"Ta nói này, chơi bóng thì cũng nên khống chế sức lực một chút, đừng tưởng rằng có gậy thì có thể vung lung tung, đây là đấu bóng, không phải đánh nhau, cô gái hung dữ!"
"Cậu thì tốt hơn chỗ nào? Xin cậu ném bóng chính xác một chút, lần trước thiếu chút nữa ta cũng bị cậu ném trái Bludges trúng người"
"Đó là vì cô bay quá chậm..."
...
Abigail ở phía trước coi như không nghe thấy gì hết.
Lúc này bọn họ đã sắp đi tới đường dẫn vào sân bóng. Đội trưởng Malfoy đột nhiên chạy đến, nói với Abigail: "Green, em có biết đội trưởng đội Hufflepuff là ai không?"
Abigail lắc đầu, việc thu thập thông tin không phải của hắn à? Sao lại đến hỏi cô?
"Chính là Anthony Brandon", Pakinson ánh mắt thâm sâu.
Cái tên này có chút quen thuộc, giống như đã nghe thấy ở đâu rồi. Hơn nữa không chỉ một lần, nhưng mà Abigail không nhớ được là ai, vì thế nói: "Vậy thì sao? Hắn rất lợi hại?"
"Không, không có gì đặc biệt lợi hại hết, nhưng mà...lúc nào thi đấu thì em phải cười với hắn nhiều một chút".
"A?!!??"
"Hắn thích em!!!"
"A???!!!"
"Đáng tiếc là nhà hắn đã sớm bắt hắn đính hôn, nếu không hắn đã sớm đến tìm em rồi!!!"
"Anh Parkinson, xin đừng nói đùa mà, chẳng lẽ chơi bóng cũng phải bán nhan sắc hay sao?", Abigail vô cùng tức giận, cô cảm thấy cô vì vinh quang của Slytherin đã hy sinh rất nhiều, hiện tại lại còn phải bán tiếng cười?"
"Hecktor, đừng nghĩ mấy chủ ý vớ vẩn đó! Green, em đừng nghe hắn nói, cứ như bình thường là được rồi!", Đội trưởng Malfoy đang ở phía trước vốn không nói gì, lúc này đột nhiên nghiêm túc mở miệng.
Việc này đúng là ngoài dự đoán, hắn lại không chung ý tưởng với Parkinson, Abigail cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Parkinson cũng không nói gì nữa, chỉ là hướng Malfoy cười cười một cách bí hiểm. Không biết tại sao, Abigail cảm thấy nụ cười này có chút châm chọc.